vương Tông Cảnh chú ý lại, chỉ thấy nhiều ngày ko gặp, đánh Tiểu Liên dường như lại phổng đồn đãi thêm một chút, cũng đẹp hơn một chút. Khi nàng đứng ở xung quanh cửa, gió thổi qua làm xiêm áo tung bay, không ít đệ tử nam trải qua phải ngoái đầu lại mà nhìn nàng.Vương Tông Cảnh hơi khiếp ngạc, cười cợt nói: "Tiểu Liên, lý do muội lại cho tới đây? tìm ta có câu hỏi gì sao?"Tô đái Liên mỉm cười cợt gật đầu, đang định nói gì mà lại rồi lại xong lại, nhìn xung quanh một chút tiếp nối mới con quay vào, thò tay cầm lấy tay vương Tông Cảnh, kéo hắn cho tới một chỗ mệnh chung rồi mới cười nói: "Hôm nay không có việc gì phải muội ao ước qua phía trên thăm huynh. đã và đang lâu rồi bọn họ không chạm mặt nhau mà, Tông Cảnh ca ca."Vương Tông Cảnh nghĩ về lại thì thấy và đúng là như thế. Từ khi khắn tiến hành tu luyện kín đáo thì chớp nhoáng say mê vào đó, không thể màng chuyện bên phía ngoài nữa. Trước đây, cứ mười ngày, nửa tháng hắn lại chạy qua thăm sơn Tiểu Liên một lần, nhưng lại hai tháng gần đây thì hắn không hề đi thăm chị em nữa. Nghĩ tới đây, vương Tông Cảnh chỉ có thể ha ha cười, nói: "Muội ko nói ta cũng không nghĩ tới là thọ rồi họ không gặp gỡ nhau. đái Liên, dạo này trông muội càng dễ thương ra đấy.""A, thật sao?" tô Tiểu Liên khía cạnh mày rạng rỡ, chú ý thần sắc cực kỳ cao hứng.Vương Tông Cảnh cười đáp: "Cũng không hẳn, trước đó muội vốn đã xinh đẹp rồi mà. Đúng rồi, hôm nay tới search ta gồm chuyện gì vậy?"Tô tè Liên đậy miệng cười khẽ, niềm phần khởi trong lòng, kế tiếp mỉm cười cợt nói: "Cũng không tồn tại gì quan trọng, chỉ mong muốn tới thăm huynh một ít mà thôi. Đúng rồi, Tông Cảnh ca ca, huynh đang định ra ngoài sao?"Vương Tông Cảnh bị hỏi một câu như vậy mới sực ghi nhớ ra tiểu Đỉnh đang hóng mình sống lối vào đánh môn thì đồng ý nói: "Đúng vậy, ta đang xuất hiện việc phải ra bên ngoài một chút. Vậy này đi, đái Liên, lúc này ta không rảnh rỗi lắm. Đợi cơ hội nào nhàn hạ ta đang tới search muội, được chứ?"Tô tè Liên ngơ ngác một chút rồi chậm trễ gật đầu. Vương Tông Cảnh vừa định quay bạn thì lại bị sơn Tiểu Liên điện thoại tư vấn lại. Nàng chần chừ một thời gian rồi nói khẽ: "Tông Cảnh ca ca, ta… cách đây không lâu ta mong lên rừng rậm sinh hoạt sau núi chơi, huynh rất có thể mang ta lên chỗ dòng cây cao ngày hôm trước được không?"Vương Tông Cảnh tùy luôn tiện phất tay, cười: "Chuyện đó dễ ợt, việc bé dại thôi mà. Muội nắm chờ, rồi ta đã lại gửi muội lên núi chơi, được chứ?"Tô đái Liên chớp nhoáng tươi cười, gật đầu đồng ý nói: "Được."Vương Tông Cảnh ha ha cười, quay bạn bước đi, thầm hy vọng là bản thân không để Tiểu Đỉnh đề xuất chờ lâu. Rồi hắn lại nghĩ tới Trương tiểu Phàm nghỉ ngơi trên Đại Trúc Phong truyền thụ đến hắn đủ các loại công pháp kì quái thì trong lòng càng rét lên, bao gồm chút chổ chính giữa tình sốt ruột.Cứ như thế, hắn một đường đi thẳng, cũng chẳng xoay đầu lại, hồn nhiên không biết ở vùng sau mình, sơn Tiểu Liên dìu dịu vẫy tay, mỉm cười nhìn thân hình ảnh hắn đi dần xa.Tâm ý của thanh niên đẹp như ánh trăng sáng rọi rừng tùng, hắt bóng xuống đáy nước vào xanh, mãi về trong tương lai cũng bắt buộc nào hiểu được.Hôm nay, Đỗ tất Thư lại xuống núi đón như đang hứa. Lúc Vương Tông Cảnh đi tới điểm hẹn vẫn thấy Đỗ vớ Thư đang mỉm cười nói thuộc Tiểu Đỉnh, miệng toe toét cười cợt đùa. Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi thì biếng nhác nằm ở 1 bên, thần dung nhan chẳng bao gồm gì sốt ruột cả. Từ bây giờ Vương Tông Cảnh bắt đầu thở phào một hơi, đi tới vấn an Đỗ tất Thư.Hắn lên Đại Trúc Phong cho tới nay cũng khá được ba tháng. Toàn cục người của Đại Trúc Phong, không tính Lục Tuyết kỳ tính tình tao nhã nhưng hờ hững rất không nhiều khi mở ra bên ngoài, còn sót lại những bạn khác phần đa đã quen thuộc biết với hắn hết. Trong cả phu nhân của Tống Đại Nhân là Văn Mẫn cũng đã gặp mặt hắn mấy lần, qua tiếp xúc bên cạnh đó nàng cũng thấy hắn thuận mắt mình.Người đang đi đến đủ, Đỗ vớ Thư cũng ko trì hoãn nữa mà lập cập lấy pháp bảo ra, để Vương Tông Cảnh, đái Đỉnh với Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi nhảy đầm lên rồi tinh chỉnh pháp bảo phi thẳng lên trời, hướng Đại Trúc Phong nhưng mà tới.Ước chừng thời hạn uống nửa chén bát trà, Đỗ vớ Thư tinh chỉnh và điều khiển pháp bảo chầm lờ lững hạ xuống một mảnh đất trống bên trên Đại Trúc Phong. Một đường đi tiếp đây vô thuộc an toàn, vừa được chiêm ngưỡng cảnh vật núi non mà lại không có nửa phần sợ hãi. Sau khoản thời gian nhảy xuống đất, vương vãi Tông Cảnh trộm liếc quan sát sang Đỗ tất Thư, trong nội tâm âm thầm hâm mộ. Vị sư bá Đỗ tất Thư này đạo hạnh chắc hẳn rằng đang tại tầng thứ cha của Thái rất Huyền Thanh Đạo trong Ngọc Thanh cảnh. Nói không chừng người này còn tồn tại khả năng bứt phá lên Thượng thanh mảnh nữa.Bây giờ bao gồm hắn cũng đang tu luyện Thái rất Huyền Thanh Đạo bắt buộc hiểu rất rõ đại pháp này. Ngoại trừ Tiêu Dật Tài chỉ dạy, hắn còn có tỷ tỷ vương vãi Tế Vũ cũng đã tu hành công pháp được khá lâu buộc phải thường hay nói chuyện cho hắn nghe. Qua bọn họ, vương Tông Cảnh biết Thái cực Huyền Thanh đạo càng lên tầng phía trên cao thì càng huyền diệu. Đừng nói là Thượng thanh mảnh giới, chỉ riêng câu hỏi tu luyện tới đỉnh phong của Ngọc thanh cảnh giới cũng đã hoàn toàn có thể trở thành tu sĩ vô cùng lợi sợ hãi rồi. Còn ý muốn tu luyện lên tới Thượng Thanh Cảnh, ngoài việc phải tất cả tư chất bất tỉnh nhân sự trời ra thì vẫn còn phải có nghị lực lớn cũng tương tự vận may thì mới có thể bứt phá được. Một khi đang lên được cho cảnh giới đó thì rất có thể một bản thân ngang dọc thiên hạ, nổi loạn một cõi rồi.Mà trên Ngọc Thanh Cảnh và Thượng Thanh Cảnh còn có Thái Thanh Cảnh, chính là cảnh giới vào truyền thuyết. Tiêu Dật Tài chưa từng nói cho hắn nghe, tuy nhiên tỷ tỷ vương Tế Vũ đang một lần tự nhiên nói qua chuyện này, cho dù không cụ thể như chỉ việc thấy vẻ sùng bái bên trên mặt con gái là cũng đầy đủ biết rồi. Nguồn truyện: Truyện FULLNgười tu luyện cho tới Thái Thanh Cảnh đã lợi hại tới bực làm sao đây?"Cha!"Suy nghĩ của vương vãi Tông Cảnh tiếp đây thì bị một giờ hét vui tươi cắt ngang. Hắn xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy tè Đỉnh cười ha ha rồi chạy về phía gian phòng bếp quen thuộc. Ở đó, chẳng biết từ cơ hội nào, Trương đái Phàm sẽ đứng ở cửa, mỉm cười nhìn bầy hắn.Tiểu Đỉnh chạy tới trước khía cạnh Trương tiểu Phàm, nhảy nhảy lên, mồm thì vừa mỉm cười vừa gọi: "Cha, cha!"Trương tè Phàm ôm siết lấy nó quẳng lên cao. Thân không trung, đái Đỉnh cười cợt khanh khách, hoa chân múa tay một giải pháp sung sướng, sau thời điểm rơi xuống được Trương đái Phàm nhẹ nhàng bắt được rồi để nó lên ngồi bên trên đầu vai của hắn. Vương vãi Tông Cảnh đi tới, thấy niềm vui ôn hòa của Trương tè Phàm thì trong tâm địa cũng cảm thấy nóng áp.Trương tè Phàm quay đầu lại quan sát hắn, mỉm mỉm cười nói: "Cậu đã tới rồi đấy à!"Vương Tông Cảnh nhẹ gật đầu đồng ý đáp: "Vâng" sau khoản thời gian dừng một chút, hắn xắn tay áo, đi về phía bên bếp, hỏi: "Tiền bối, có vấn đề gì làm cho nữa không, nhằm ta góp người."Trương tè Phàm hôn lên má đái Đỉnh tiếp đến sờ lên dòng đầu tròn tròn của nó, để nó xuống với mỉm cười cợt nói: "Đi chơi đi. Đi chào chị em đã. Mấy ngày ko gặp, mẹ rất nhớ nhỏ đó.""Vâng." tiểu Đỉnh đáp một giờ rồi quay người chạy về phía Thủ Tĩnh đường, đôi khi cũng luôn luôn nhớ vẫy vẫy tay xin chào Vương Tông Cảnh. Vương vãi Tông Cảnh cười cũng vẫy vẫy tay xin chào lại nó, ý bảo là biết rồi.Trương tè Phàm thấy đái Đỉnh đi xa rồi bắt đầu quay fan lại, nhìn Vương Tông Cảnh, nhẹ đồng ý nói: "Vào vào đi." Nói xong xuôi hắn liền đi vào trong bếp, vương Tông Cảnh cũng đi theo.Một dịp sau, sương lại ban đầu lượn lờ bên trên ống khói nhà bếp. Trong nhà bếp có nhì người tạo nên lửa cháy trong lò cũng lớn hơn một chút.Cách căn bếp một quãng xa, nằm ở vị trí tối đa tại trung chổ chính giữa Đại Trúc Phong đó là Thủ Tĩnh đường. Tuy vậy không thể nào đối chiếu được cùng với Ngọc Thanh điện hùng vĩ, nghiêm túc ở Thông Thiên Phong, thậm chí so với những bản vẽ xây dựng ở các nơi khác những không bằng, cơ mà tại chỗ này, Thủ Tĩnh đường vẫn là một trong những nơi bất phàm, chỉ với nhìn nó bao gồm chút cũ kĩ, ngần ngừ đã bao gồm bao nhiêu thế hệ đệ tử đang lưu vết ở địa điểm này.Giờ phút này, tại nơi cửa to của Thủ Tĩnh đường, gồm hai thân ảnh nữ tử sẽ đứng. Một tín đồ dung mạo mỹ lệ, xống áo bằng vải phông thun giản dị, trên mặt đầy vui vẻ. Ở cạnh nàng là một nữ tử xống áo trắng như tuyết, dung mạo càng thanh lệ hơn người, bên người dân có kiếm Thiên Gia tản mát ra ánh sáng greed color nhàn nhạt, càng làm rất nổi bật lên sắc trong trẻo, dễ thương nhưng lạnh lùng của nàng. Nàng chính là Lục Tuyết Kỳ. Bạn ở cạnh nữ giới kia chính là tỷ muội cùng xuất thân ngơi nghỉ Tiểu Trúc Phong như nàng- Văn Mẫn. Trước đó nàng hotline Lục Tuyết Kỳ là sư tỷ, nhưng lúc này đã được gả về làm vk Tống Đại Nhân nên nữ được coi là nửa người chủ của Đại Trúc Phong này rồi.Qua các năm như vậy, Văn Mẫn và Lục Tuyết Kỳ vẫn đang còn tình cảm sau đậm, coi nhau không khác gì tỷ muội ruột thịt. Cơ hội này, Văn Mẫn đang đưa góc nhìn Lục Tuyết Kỳ, chỉ thấy thanh nữ vẻ khía cạnh lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía căn phòng nhà bếp ở phía xa, yên lặng không nói gì. Văn Mẫn thở lâu năm trong lòng, hỏi: "Làm sao thế? Đến hiện nay muội vẫn còn lo lắng sao?"Lục Tuyết Kỳ trầm mặc giây lát rồi thu hồi góc nhìn lại, nói: "Tâm của Tiêu sư huynh sâu như biển, muội chú ý không thấu trung tâm ý của hắn đề nghị trong lòng cũng có thể có chút bất an."Văn Mẫn cũng quan sát ra phòng bếp ở đằng xa rồi nói tiếp: "Tiêu sư huynh đo lường và tính toán gì ta cũng không biết, tuy vậy mấy mon này tiếp xúc, ta thấy thiếu hụt niên vương vãi Tông Cảnh này chưa hẳn là người xấu, phẩm giá tốt."Lục Tuyết Kỳ mỉm cười nhạt một tiếng, ánh nhìn trong trẻo, trong đó dường như còn có duệ quang quẻ lóe lên, nói: "Thiếu niên này không xấu, nhưng việc Tiêu sư huynh nhờ Tiểu Phàm dạy đến hắn mấy trò kia thì là xấu."Nói mang lại đây, nữ hít sâu một hơi, sau thời điểm dừng một chút để mang lại yên tâm rồi thấp tiếng nói tiếp: "Nếu gồm thể, muội chỉ ao ước chàng quên đi hết thảy, im ổn sinh sống trên Đại Trúc Phong, bình thường, đạm tệ bạc thế này là được rồi."Văn Mẫn vỗ vơi lên cánh tay Lục Tuyết Kỳ, mỉm cười cợt nói: "Tốt rồi, muội nghĩ về lung tung làm gì. Chuyện không giống không nói tới, với đạo hạnh của tè Phàm hôm nay, dưới trời này còn phải sợ gì sao? hơn nữa còn có muội, bạn được xưng là kỳ tài trăm năm mới lộ diện một lần ở kề bên hắn. Không có chuyện gì là giỏi nhất, nhưng lại nếu thực sự tất cả chuyện phát sinh, chỉ việc hai người kề vai sát cánh đồng hành mà đi bên nhau… Tỷ không hiểu biết muội còn băn khoăn lo lắng chuyện gì chứ?"Đôi má của Lục Tuyết Kỳ mẩn đỏ lên, liếc quan sát Văn Mẫn, khá sẵng giọng nói: "Sư tỷ, tỷ nói cái gì vậy?"Văn Mẫn mỉm cười, gửi tay bao phủ lấy vòng eo nhỏ dại nhắn của Lục Tuyết Kỳ, kéo nữ vào trong Thủ Tĩnh Đường, vừa đi vừa mỉm cười nói: "Ta mong muốn nói gì à? Là muội trong trái tim đã để ý đến quá các rồi, đề nghị mới lo ngại cho hắn như vậy. Tính về đạo hạnh tu hành, năm đó Tiểu Phàm cũng không phải thực sự là thánh nhân thuần lương ngây thơ, sống trong Ma giáo còn có địa vị rất cao, bắt buộc giết chóc vô số, lại vừa đủ tâm kế thủ đoạn thì mới có thể được call là "Huyết Công Tử". Ta thấy, giả dụ chỉ nói đến tâm kế, phái nam nhân của muội chưa vững chắc đã thua thảm Tiêu sư huynh đâu nha."Lục Tuyết Kỳ hừ một tiếng, cũng phân vân nói gì, chỉ trừng ánh mắt Văn Mẫn. Văn Mẫn là tỷ muội thân thiết nhiều năm của bạn nữ nên sớm đã quen với cá tính của Lục Tuyết Kỳ. Thiếu nữ không sợ chút nào, chỉ khẽ mỉm cười một tiếng, siết đem bàn tay trong tay mình, mỉm cười nói: "Được rồi. Được rồi. Ta biết muội không thích hợp nghe tín đồ khác nói xấu tè Phàm, ta nói một chút cũng không được sao? tóm lại Tiểu Phàm cái gì rồi cũng tốt, là vô địch thiên hạ, cầm thì muội còn lo lắng cái gì đây? Đi thôi, đi uống trà cùng với ta. Hôm trước có bạn biếu chúng ta chút Hải Vân Tiêm, là đặc sản nổi tiếng của yêu quý Hải Bồng Lai, ngày thường không dễ có đâu."Lục Tuyết Kỳ bị Văn Mẫn kéo đi thì cũng không tồn tại cách như thế nào từ chối, chỉ khẽ cười cợt khổ lắc đầu, theo người vợ đi vào bên trong Thủ Tĩnh đường.Nhưng mặc dù cho là đi vào trong hậu đường, phái nữ vẫn không nhịn được quay đầu lại, chú ý ra xa. Mặc dù đã quá quen thuộc từ khi lên Đại Trúc Phong, nhưng hình hình ảnh khói bếp tỏa khắp nhàn nhạt, lại có những mảnh rừng trúc xanh xanh thập thò đằng xa như tranh vẽ cũng khiến cho nàng xuất thần một lúc. Ánh mắt bạn nữ nhìn về phía đó, trong mắt lừ đừ hiện lên một tia ôn nhu.Dưới núi, vào biệt viện Thanh Vân, giờ đồng hồ phút này phương diện trời cũng đã lên cao lắm rồi. Bên trên đường, có khá nhiều đệ tử trẻ con tuổi cho tới tham gia cuộc thi Thanh Vân đi di chuyển lại. Sau thời điểm chia tay vương vãi Tông Cảnh, sơn Tiểu Liên không tự công ty được nhưng mà cất bước tiến dạo. Ngày thường chị em đóng cửa ở trong phòng cả ngày, bây giờ tự nhiên không muốn quay về. Phụ nữ ngẩng đầu quan sát xung quanh, vào đám fan qua lại cũng không có bất kì ai mà chị em quen biết. Ở trong biệt viện Thanh Vân này cũng chỉ bao gồm Vương Tông Cảnh mới nói theo một cách khác chuyện được với nàng.Đôi lông mày thanh thản của nữ giới nhẹ nhàng nhăn lại, vẻ phương diện mờ mịt, vào nội tâm luôn có chút cảm xúc khác lạ, rất khác với ngày thường. Phụ nữ lặng yên ổn xoay người, lựa chọn một nơi khác nhằm đi tới.Nàng cứ chũm đi tới, đi ngang qua vô số gần như đình viện, chống ốc tương tự nhau như đúc, tới lúc Tô đái Liên bừng tỉnh khỏi những quan tâm đến không biết xử lý thế như thế nào thì chợt phân biệt mình đã đi được tới hậu hoa viên.Tuy nhiên, bây giờ đang là ban ngày, mùa hè đã qua đi, khí hậu nóng nực đã trở nên được thay do thời tiết non mẻ, tuy vậy cũng không có không ít người đi lại trong hậu hoa viên, nhất là chỗ sâu tốt nhất này, càng sát vách núi thì bóng bạn càng thưa thớt. Nguyên nhân khiến cho nơi này vắng vẻ là vì cách đó không lâu, ở chỗ này đã có tín đồ chết. Chẳng ai say đắm đi cho tới một địa phương vắng ngắt có bạn từng nằm bị tiêu diệt này cả.Tô tè Liên đi tới phía trước, khi còn cách vách núi vào chục trượng thì dừng lại. Càng lại ngay sát thì ánh mắt nàng càng phức tạp hơn, xem qua chỗ kia, vách núi vẫn như bình thường, nhẵn loáng, dựng đứng. Tất cả mấy cây tùng bé dại mọc bên trên đó. Bên dưới vách núi có ít kỳ hoa dị thảo, trúc xanh, hoa cùng cây thấp sinh trưởng, một chút ít dấu vệt của hung án ngày này cũng không có.Tên béo tròn bị khẳng định là gian tế của ma mị cứ như thế mà bị quên lãng trong chổ chính giữa trí đều người.Tiểu Liên lặng lặng chú ý về vùng đất trống không dấu vết đó, lát sau xoay fan rời đi, khuôn mặt không tồn tại chút biểu tình nào.Sau khi cô bé rời đi không lâu, xuất phát từ 1 góc khác biện pháp hoa viên ko xa, cành trúc khẽ đong đưa, một thân hình ảnh đi ra ko một giờ đồng hồ động, là đệ tử đắc ý của Tăng Thư Thư- Âu Dương kiếm Thu. Hắn nhìn theo hướng Tô tè Liên vừa tách đi rồi lại quay lại nhìn khu đất trống bên dưới chân vách núi. Ngày kia hắn từng tham gia cách xử lý vụ ba Hùng cần hiểu rõ được sẽ là vị trí mà bố Hùng chết.Sắc khía cạnh hắn tương đối trầm xuống, có chút vày dự, sau một cơ hội lại thấp giọng tự nhủ: "Ngày đó lo âu như thế, vậy mà từ bây giờ mặt lại không thay đổi sắc, người này còn có chút cổ tai ác a."Một ngày chậm chạp trôi qua. Phương diện trời lặn nghỉ ngơi đằng tây, trăng non gắng chỗ, nháy mắt cơ mà đã về đêm, sao giăng đầy trời.Trên Đại Trúc Phong, bên rừng trúc, gió núi thổi tới có tác dụng bóng trúc lay động, không gian trong lành, đuối mẻ. Xa xa, sóng trúc cuồn cuộn như sóng biển khơi xô không ngừng nghỉ. Bên dưới ánh sao, trong trơn tối, những dãy nhà đa số đã tắt đèn, chỉ gồm hai thân hình ảnh đang ngồi bên dưới bóng trúc, ngắm sao trời lấp lánh lung linh và không ngủ."Người tu đạo rất khác phàm nhân, tất cả đủ những loại công pháp kỳ diệu nhằm rèn luyện thân thể, qua năm tháng, thân thể đối với phàm nhân thì cường khiếu nại hơn khôn xiết nhiều. Có khá nhiều thứ là chí tử với nhỏ người, nhưng khi tấn công lên thân thể bạn tu đạo thì ko có hiệu quả gì. Người phàm gọi tín đồ tu đạo là Thần Tiên, cũng vượt nửa là vì tại sao này." Trương đái Phàm nói bởi giọng điệu mọi đều, rét nhạt.Vương Tông Cảnh yên lặng gật đầu, trong tâm thầm suy nghĩ, chính bản thân hắn thân thể so với người bình thường cũng cường kiện, mạnh khỏe hơn nhiều. Trương đái Phàm lại rảnh nhạt nói tiếp: "Nhưng cho dù đạo hạnh gồm tinh thâm khuôn khổ nào, thần thông bao gồm quảng đại ra sao, người tu đạo cũng thuộc cũng chỉ là bé người. Mà chỉ việc là con tín đồ thì không lo không có biện pháp đối phó."Nói cho đây, hắn quay đầu lại chú ý Vương Tông Cảnh, ánh nhìn bình thản và ôn hòa, cơ mà mỗi ngôn từ hắn tâm sự lại ẩn ẩn bao gồm chút lăng lệ, lãnh khốc để cho Vương Tông Cảnh phải trang nghiêm tập trung lắng nghe. "Muốn giết thịt một tín đồ tu đạo, có rất nhiều biện pháp. Người đạo hạnh rẻ thì ko giác gì giết thịt một phàm nhân. Bạn đạo hạnh càng cao thì giết mổ càng khó."Vương Tông Cảnh hít sâu một hơi, tốt giọng nói: "Mong chi phí bối dạy mang lại ta."Sao đậy lánh, sóng trúc rì rào, gió núi ban đêm trong lành nhưng giá lạnh từ xa thổi tới tạo cho rừng trúc sau lưng hai người nổi lên từng trận ào ào như sóng vỗ bờ. Không hiểu biết sao, Trương đái Phàm quan sát về phía rừng trúc, ánh mắt hơi vì dự. Một dịp sau, thần dung nhan của hắn khôi phục lại bình thường, thanh âm trầm thấp lại vang lên bên tai vương Tông Cảnh:"Thứ nhất, là dấu thương trí mạng. Bạn tu đạo thể hóa học khác với người thường, nhưng lại trên người vẫn đang còn vài địa chỉ trọng yếu, một khi trọng yêu mến là hoàn toàn có thể mất mạng. Đầu, cổ, tim, bụng, số đông là đầy đủ nơi quan tiền trọng, trong số đó đầu là xung yếu nhất, bụng dịu nhất. Mà lại phần bụng bao gồm đan điền, là vị trí ngưng tụ tinh dịch của tín đồ tu đạo. Một khi địa điểm này bị thương, dù như mong muốn không chết nhưng cũng biến thành bị yêu thương tổn siêu nặng, cậu buộc phải nhớ mang đến kỹ.""Thứ hai, độc. Người tu đạo có thể chất cường hãn, các thứ kịch độc của người phàm thì không có mấy chức năng với họ, tuy vậy trong trời đất này không hề thiếu gì hồ hết công pháp kỳ dị cùng huyền diệu. Đất đai của Thần Châu rộng lớn, không thiếu thốn gì độc vật lợi hại mà người tu đạo cũng quan trọng chống đỡ. Trong nhân gian này, nói đến dụng độc thông thạo nhất thì không ai rất có thể vượt qua trụ sở của ma giáo năm xưa- Vạn Độc môn. Những điều ta biết cũng chỉ là một phần nhỏ cơ mà thôi. đông đảo vật cực độc trên cố gắng gian này còn có Hủ trung tâm Liên, Ác Long Đảm, Thất Vĩ Ngô Công, Thải Hồng Xà…""Thứ ba…""Thứ bốn…""Thứ năm…""Thứ sáu…"Bóng trúc theo gió lay động, hai bóng bạn như nhị bóng ma trong vùng đồi núi tịch mịch, âm thanh thủ thỉ trầm thấp, loáng thoáng trong tiếng gió rì rào, bên dưới ánh sao sáng sủa mờ mịt, thời gian ẩn thời điểm hiện. Qua các khe hở của lá trúc, dưới ánh sáng nhàn nhạt, hoàn toàn có thể thấy được vẻ phương diện của vương Tông Cảnh trở nên tái nhợt.Ngày new lên, ánh sáng mặt trời le lói rọi trên đỉnh Đại Trúc. Theo giờ đồng hồ chó sủa, tè Đỉnh căn vặn vẹo bẻ cổ bước ra từ bỏ trong phòng ngủ, Đại Hoàng và Tiểu Hôi lười nhác theo sau thằng nhóc, cũng không biết ngày qua ba tên này chui vào chỗ nào ngủ. Đi ra sân, tuy nhiên vẫn còn là một sáng sớm, dẫu vậy nó vẫn thấy khói nhà bếp lượn lờ, đôi khi một cỗ hương vị thức ăn thơm ngát truyền ra.Tinh thần của tè Đỉnh mau lẹ chấn động, chạy nhanh về phía bếp. ít ngày sau nó đã chạy cho tới cửa, ngó vào thì thấy Trương đái Phàm đang mắc làm điểm tâm. Bên cạnh đó còn gồm Vương Tông Cảnh cũng đang ở đây phụ giúp làm cho bữa sáng."Cha!" tè Đỉnh gọi một giờ đồng hồ rồi chạy vào. Trương đái Phàm thả loại muôi trong tay ra, quay đầu lại nhìn, trên mặt mau lẹ hiện lên một nụ cười. Hắn cúi người để cho Tiểu Đỉnh đang hoạt động cà tưng tới bao phủ lấy cổ mình kế tiếp hôn lên khuôn mặt nhỏ tuổi nhắn của nó một cái, hỏi: "Sao lại dậy mau chóng vậy? Đi ngủ thêm một chút đi."Tiểu Đỉnh mỉm cười hì hì đáp: "Không sao đâu cha! con dậy rồi, ko ngủ được thêm đâu." Nói xong nó quay tín đồ nhìn vương Tông Cảnh đang đứng một bên, dù không tồn tại vẻ căng thẳng nhưng khuôn mặt hơi tái nhợt, mắt khá đỏ, giống hệt như cả tối thức trắng thì vội vàng hỏi: "Vương đại ca, buổi tối qua huynh cũng ngủ không còn ngon sao?"Vương Tông Cảnh mỉm cười cười, cũng ko nói gì. đúng là tối trong ngày hôm qua hắn không còn ngủ, ở bên rừng trúc nghe Trương đái Phàm dạy dỗ cả đêm. Đến tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn quanh quẩn những chuyện lạ mắt lần đầu new nghe, hồ hết câu chuyện khiến người ta lo âu liên quan lại tới mọi phương thức giết bạn tàn bạo, tàn nhẫn của Ma giáo. Chỉ rất có thể dùng tự "không thể tưởng tượng" để miêu tả. Nhưng trong đó cũng khá đầy đủ những kỳ công diệu pháp khiến cho người ta vừa sợ, lại vừa thán phục, đồng thời tạo nên con fan ta rất có thể mở rộng lớn tầm mắt, nghe rồi thì không tự công ty đượ cơ mà mê mẩn, đắm chìm ngập trong đó.Trương tè Phàm nghe ra vào lời thằng quỷ bé dại này có tương đối nhiều thứ tức thời thò tay vỗ dịu lên đầu nó, cười hỏi: "Thế nào, như lời nhỏ nói thì đêm qua con ngủ cũng không còn ngon sao?"Tiểu Đỉnh cong miệng, nói: "Đúng vắt a, Nhị sư bá buổi tối ngáy như sấm, ồn bị tiêu diệt đi được, làm sao mà ngủ."Trương tè Phàm không thể tinh được hỏi: "Con chạy tới chống của Đại Nghĩa sư bá có tác dụng gì? lâu lâu bắt đầu về nhà, sao ko ngủ thuộc mẹ?"Tiểu Đỉnh nhếch mồm cười, kế tiếp chỉ vào Đại Hoàng và Tiểu Hôi nghỉ ngơi sau lưng, nói: "Đều vì chúng nó cả.""Gâu gâu!" Đại Hoàng há mồm sủa nhị tiếng, bên cạnh đó rất bất mãn đối với lời trách móc của tè Đỉnh. Còn tè hôi thì nhe răng cười cợt hì hì rồi sờ sờ lên đầu Đại Hoàng như bảo nó yên ổn lặng.Tiểu Đỉnh nhũn nhặn vai, nói tiếp: "Tối qua con đã chạy cho tới chỗ bà mẹ rồi. Kết quả vừa vào cửa, vừa nói mong muốn ngủ với mẹ, bà mẹ thấy Đại Hoàng với Tiểu Hôi vẫn muốn lên ngủ cùng, hại chúng dơ nên đã tống hết cả ba ra ngoài."Trương tiểu Phàm nhảy cười, vương Tông Cảnh đứng ở 1 bên cũng mỉm cười cợt theo.Trương tè Phàm cúi thấp fan nói với đái Đỉnh: "Không sao, lần sau phụ vương sẽ nói với bà bầu một chút, giữ con lại rồi quăng Đại Hoàng với Tiểu Hôi ra phía bên ngoài là được.""Gâu gâu gâu gâu!""Chi đưa ra chi chi!"Tiếng chó sủa cùng tiếng khỉ kêu bên cạnh đó vang lên, Đại Hoàng với Tiểu Hôi đứng sau sườn lưng Tiểu Đỉnh hồ hết trợn góc nhìn vẻ đầy bất mãn.Tiểu Đỉnh cũng ngờ ngạc một lúc, tiếp nối lắc đầu ngoe nguẩy nói: "Không được, ko được đâu. Đại Hoàng cùng Tiểu Hôi hầu hết là bạn xuất sắc của con, quan trọng đuôi bọn chúng đi được.""Ô ô…" Đại Hoàng kêu lên mấy giờ cảm động sau đó đi cho tới bên tín đồ Tiểu Đỉnh, rửa cọ mẫu đầu to lớn của nó vào đoạn ống quần thằng nhóc, cực kỳ thân mật.Trương đái Phàm ha ha cười, mặt Tiểu Đỉnh lên, ôm vào trong ngực. Tiểu Đỉnh hy vọng trốn mà lại không được phải bị chọc mang đến cười khanh khách hàng không ngừng.Vương Tông Cảnh đứng tại một bên cũng mỉm cười chú ý cảnh phụ vương con ấm áp của đái Đỉnh, nội tâm cũng bị hiền hòa. Đồng thời trong lòng hắn cũng kéo lên một cảm hứng quái dị. Người lũ ông trước mắt hắn đây dường như sống với hai cỗ mặt, một phương diện ôn hòa với đầy tình cảm, tuy vậy mặt kia lại như một bóng ma hắc ám vô tình.Sau khi kiếm được điểm tâm, sinh hoạt một lúc, nhân dịp Tiểu Đỉnh chạy ra bên ngoài chơi đùa, vương vãi Tông Cảnh nghỉ ngơi trong bếp hỏi Trương tiểu Phàm về phần đông chỗ khó hiểu. Buổi tối qua Trương đái Phàm đang nói hết đến hắn một biện pháp giản lược về hầu như công pháp quái lạ của Ma giáo, đa số thứ này sau đây hắn vẫn có cơ hội học dần, nhưng lại Vương Tông Cảnh vẫn đem những điều mình chưa hiểu hỏi Trương tiểu Phàm ngay khi này.Trương tè Phàm cũng không có ý giấu diếm chiếc gì, vương Tông Cảnh hỏi cái gì hắn cũng hầu hết giải đáp hết. Thời hạn trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà tới thời gian Đỗ tất Thư đưa lũ chúng xuống núi. Cơ hội rời đi, tè Đỉnh cũng chẳng có chút nào buồn bã, ngược lại còn có hứng bừng bừng, vung tay xin chào và nhảy lên pháp bảo xúc xắc. Trái lại Vương Tông Cảnh lại có vài phần lưu luyến không muốn đi. Hắn giơ tay vẫy chào Trương tè Phàm, trong góc nhìn ngàn ngập vẻ kính trọng.Trương tè Phàm khẽ mỉm cười phất phất tay, xung quanh vẫn giữ lại nét ôn hòa, dường như đã nhìn thấu những gian khổ chia ly trên trần thế này.Bay chiếu qua mây, sau cùng cả bọn cũng xuống núi bình an. Sau khoản thời gian tạm biệt Đỗ vớ Thư, vương vãi Tông Cảnh và Tiểu Đỉnh liền trở về biệt viện Thanh Vân. Trên tuyến đường đi, đái Đỉnh thì sôi nổi, mà Vương Tông Cảnh vẫn còn đấy mải nghĩ về tới các gì tối hôm qua Trương tè Phàm dạy cho mình yêu cầu vô tình đi chậm chạp hơn so với Tiểu Đỉnh hết sức nhiều. Khi hắn ngấc đầu quan sát lên thì cổng vào biệt viện vẫn ở tức thì trước mắt, nhưng mà Tiểu Đỉnh cùng rất Đại Hoàng và Tiểu Hôi cũng lừng chừng đã chạy đến ở đâu rồi.Chỗ cổng vào biệt viện Thanh Vân từ bây giờ đang hơi náo nhiệt, đệ tử trải qua đi lại không ít. Canh dữ ở cửa vẫn luôn là mấy người đệ tử của Thanh Vân môn. Đám sỹ tử tham gia cuộc thi Thanh Vân phần nhiều tỏ vẻ kính trọng mấy bạn đệ tử này, còn đám bạn Liễu Vân cũng không tồn tại thái độ từ bỏ đại, luôn khiêm tốn mỉm cười đáp lễ.Vương Tông Cảnh đi tới, Liễu Vân thấy được hắn thì cười cợt nói: "Ồ, đây là đệ đệ của sư muội Tế Vũ mà. Gần đây luyện công vất vả lắm sao, cực kỳ ít khi bắt gặp ngươi?"Vương Tông Cảnh ha ha cười, từ chối đáp qua loa hai câu, sau đó lại hỏi thăm về tỷ tỷ của mình. Liễu Vân suy xét một chút rồi nói: "Sư muội Tế Vũ mấy hôm nay không xuống núi, vững chắc là đang rất được sư phụ chỉ dạy. Với bốn chất của nàng, chỉ việc qua một thời hạn nữa là thắng lợi nhất định ko nhỏ, chắc chắn rằng là thừa xa ta, thậm chí là là cả Âu Dương sư huynh cũng… Ồ, Âu Dương sư huynh đâu rồi nhỉ, vừa rồi còn ở đây mà?"Liễu Vân quay trở lại nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi một môn đệ Thanh Vân không giống ở bên cạnh. Vương Tông Cảnh gửi mắt nhìn, chỉ thấy người này cao gầy, tương đối quen quen. Nghĩ về một hồi thì hắn cũng ghi nhớ ra, từng gặp qua bạn này một lần ở đoạn tảng đá lớn đầu lối vào tông môn. Bạn này cũng là 1 đệ tử của Thanh Vân môn, tên hiệu là "Trúc Tử". Chỉ nghe Trúc Tử đáp: "À, Âu Dương sư huynh vừa đi ko lâu, hình như là vào vào biệt viện tất cả chuyện gì đó."Liễu Vân nhíu mày, trong tâm địa nghi hoặc, nhưng mà cũng ko nói gì nữa. Vương vãi Tông Cảnh cười cười, nói với lũ họ thêm vài câu rồi cũng xin chào và đi vào trong biệt viện.Nhìn vương Tông Cảnh đi xa dần, Trúc Tử âm thầm đi tới cạnh bên Liễu Vân, nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Liễu Vân đưa đôi mắt đẹp quan sát hắn, nhíu nhíu mày, phải chăng giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Trúc Tử nhìn lướt xung quanh, thấy mấy môn đồ Thanh Vân khác gần như không ở gần đây thì bắt đầu nói thì thầm: "Sư tỷ, chưa phải là sư đệ tọc mạch, cơ mà mà đệ cảm giác sư phụ đối xử quá xuất sắc với vương vãi sư muội, cái gì cũng chiều nàng. Trong cả tên sư đệ này của vương sư muội cũng không giống người bình thường. Còn Âu Dương sư huynh thì sẽ càng lúc càng thể hiện rõ tình ý với vương sư muội, mặc dù thế huynh ấy lại phân vân rằng sư tỷ…""Được rồi!" Liễu Vân nhướng mi quát lớn một tiếng, cắt đứt lời của Trúc Tử, sau thời điểm trầm mặc một ít thì bình thản nói: "Việc này ngươi không đề xuất quan tâm. Sư phụ sủng ái vương vãi sư muội là có tại sao của sư phụ. Chúng ta là đệ tử, không được phép các lời."Trúc Tử vắng lặng nhìn nàng, sau đó nhẹ chấp nhận và ko nói thêm gì nữa.Vương Tông Cảnh đi liền mạch về vị trí ở của chính mình ở đường Ất, viện sản phẩm công nghệ hai mươi ba. Sang một ngày, nơi này cũng không có gì cầm đổi. Vương vãi Tông Cảnh bây giờ đặt hết tâm tư nguyện vọng ở trong những cân nhắc về mấy thứ bắt đầu học được, buộc phải không lưu ý có một music kinh hỉ gọi mình sống phía sau. Hắn đi về phòng chữ Hỏa của mình, bước vào rồi thuận tay ngừng hoạt động lại."Tông Cảnh ca ca…" sơn Tiểu Liên dừng cách trong viện nhì mươi ba, sự thấp thỏm và vui lòng dần mất đi, kế tiếp chuyển thành thất vọng. Nhưng người vợ cũng không thể trách vương vãi Tông Cảnh, trái lại, đàn bà cứ đứng sống bậc tam cung cấp lối vào, chú ý phòng chữ Hỏa với một góc nhìn dịu dàng và đầy yêu thương thương.Đứng đo đắn một hồi, tô Tiểu Liên vẫn đưa ra quyết định không đi vào. Sau thời điểm nuối tiếc nhìn phòng chữ Hỏa, thanh nữ xoay tín đồ bước xuống thềm đá, đi về hướng ngược lại. Nàng hối hả hòa mình vào đám đệ tử sẽ đi lại trên phố lớn vào biệt viện. Nhưng cô bé vừa đi được xa vài ba trăm trượng thì trong đám tín đồ lại xuất hiện thêm một đệ tử Thanh Vân môn phương diện mũi anh tuấn, chính là đệ tử khoái chí của trưởng lão Tăng Thư Thư- Âu Dương tìm Thu. Giờ phút này, góc nhìn của hắn sáng ngời, nhìn châm bẩm vào sơn Tiểu Liên sẽ đi sinh sống đằng xa, chậm trễ đi theo.Hai fan một trước một sau. đánh Tiểu Liên cứ chú ý về dằng trước, cũng không hề có xúc cảm gì không giống lạ, mà người xung xung quanh cũng chẳng để ý tới Âu Dương kiếm Thu. Cứ như thế hai người đi ra khỏi viện hai mươi ba. Tuy nhiên mà sau khi Âu Dương tìm Thu vừa tách đi thì một thân hình nhỏ bé thả bước tới, đúng là Liễu Vân. Người vợ cau mày, ánh nhìn nghi hoặc và cực nhọc hiểu chú ý theo thân ảnh của Âu Dương tìm Thu. Đạo hạnh của nàng cao hơn sơ với hồ hết đệ tử new tu luyện bao bọc mình buộc phải rất hối hả phát hiện nay ra mục tiêu của Âu Dương tìm Thu chính là tiểu cô nương không quá hấp dẫn ở phía xa.Liễu Vân nhìn nhìn theo Âu Dương kiếm Thu đang lặng lẽ theo dõi đánh Tiểu Liên, ánh mắt hiện ra vẻ kỳ quái.Âu Dương tìm Thu đi cách Tô tè Liên một quãng xa. Từ ko kể nhìn vào cũng không phát hiện ra hắ có gì là hào hứng với cô nương trước mắt, mà bạn đi cạnh bên cũng trù trừ được hắn đang đi theo tô Tiểu Liên. Là môn hạ của Tăng Thư Thư, đạo hạnh của hắn hơn nhiều những người xung quanh, khoác dù khoảng cách giữa hai tín đồ hơi xa tuy nhiên hắn vẫn không để mất dấu, cơ mà Tô đái Liên cũng chẳng phát chỉ ra mình hiện giờ đang bị theo dõi.Thấy đánh Tiểu Liên vẫn đi liền mạch về phía trước, trong khi là chuẩn bị trở về phòng, trong tâm địa Âu Dương tìm Thu tương đối thất vọng. Mà lại hắn vẫn không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục đi theo. Khi Tô tiểu Liên rẽ vào tuyến đường dẫn đến biệt viện cuối cùng, hắn vội xua theo. Nhưng bỗng nhiên ở vùng sau truyền tới một giờ kêu tởm ngạc, 1 bàn tay mềm mại và mượt mà vươn cho tới vỗ lên vai hắn, mỉm cười cười nói: "A, Âu Dương sư huynh, không hẳn huynh vẫn trực sao, sao đã chạy sắp tới đây rồi hả?"Âu Dương kiếm Thu hoảng hồn. Bình thường thì chẳng sao, nhưng bây giờ đang làm công tác làm việc theo dõi lén lút đề xuất cũng không còn tâm trí nào, duy nhất thời không nhận thấy người phía sau. Theo làm phản xạ, hắn vội vàng chộp rước bàn tay vừa vỗ lên vai mình.Hai cánh tay chạm vào nhau, thân thể hai người vội vàng bóc ra. Âu Dương tìm Thu vừa ra tay là đã ăn năn hận, khóe ánh mắt tới, nhận ra người này đó là sư muội đồng môn của mình thì thêm bắp một hồi, kế tiếp nhíu ngươi hỏi: "Liễu sư muội, là muội?"Liễu Vân hoàn thành cười, kỳ quái nhìn hắn đáp: "Tất nhiên là muội rồi. Sư huynh, huynh làm thế nào vậy, chú ý huynh kỳ tai ác quá?"Âu Dương kiếm Thu ngơ ngác một chút, sau đó lờ đờ lắc đầu, cười khổ, nói: "Sư muội, ta không sao, muội ko cần lưu ý đến gì." nói tới đây, như bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó, hắn cả kinh quay đầu lại nhìn. Mà lại trên tuyến đường lớn đầy đệ tử qua lại, chỉ phút chốc đã mất thấy bóng hình Tô tè Liên đâu nữa.Liễu Vân đứng ở mặt cạnh, tận mắt chứng kiến vẻ phương diện của Âu Dương kiếm Thu thì càng kỳ quái, ánh nhìn khẽ cồn mỉm cười nói: "Sư huynh, huynh đang tìm người sao?"Âu Dương tìm Thu như từ vào mộng tỉnh lại, xoay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Vân vẫn đang nhìn mình, niềm vui của đàn bà ôn hòa, ngoài ra câu hỏi của cô gái cũng không có ý tứ gì. Nhưng dù cho là vậy, hắn cũng không muốn nói nhiều, chỉ đáp qua loa: "Không, ko có. Ta đi dạo một chút thôi. Được rồi, bọn họ đi."Nói xong, hắn xoay đầu đi thẳng. Liễu Vân đi theo sau hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn, trên mặt có vài phần vị dự, nhưng rồi vẫn lẳng lặng mà đi theo.Sau lúc hai người rời khỏi địa điểm này, tuyến phố đầy tín đồ qua lại vẫn ko có gì xa lạ xảy ra. Nhưng ở vào đình viện sản phẩm bốn, đường Canh, đùng một phát Tô đái Liên lại xuất hiện, trên mặt với vài phần lo lắng, bất an. Nữ giới nhìn theo phía Âu Dương kiếm Thu và Liễu Vân vừa đi, lưu ý đến tới thất thần, trên mặt liên tục biến hóa, không biết đang đo lường và tính toán cái gì.Trầm mang tại vị trí một hồi lâu, tiếp đến nàng sở hữu theo vẻ kiên quyết, thân thể khẽ động, vừa định trở về thì ko ngờ hôm nay thân thể va ngay lập tức vào một cơ thể cường kiện không giống ở phía sau. Một cỗ phản nghịch lực truyền tới khiến cho Tô đái Liên đề xuất lui lại một bước.Tô tè Liên kinh hãi, nhìn lại, chỉ thấy phía sau đo đắn từ lúc nào có một nam nhân. Người này dung mạo tuấn lãng, mang một bộ đồ làm bằng tơ tằm, phong độ dịu nhàng, bên cạnh hông đeo một miếng ngọc Kỳ Lân, bảo quang ẩn hiện nay trên miếng ngọc, hình như đó là 1 trong vật ko tầm thường. Phái mạnh nhân này mặc dù trê thân không mang vàng bạc đãi nhưng lại có một tứ thái cao quý, lịch sự trọng, có tác dụng lòng người phải say mê.Mà vừa rồi, cú va đụng cũng cho biết nam tử trẻ tuổi này cũng không phải là một cái túi domain authority rỗng cơ mà thôi.Nam tử bị sơn Tiểu Liên đụng cần thì bên trên mặt dường như không vui, nhưng cũng không phát tác ra, chỉ liếc quan sát nàng, cau mi hỏi: "Ngươi là ai, nguyên nhân lại chạy tới đây?"Tô đái Liên từ nhỏ lớn lên tại tô gia ở lưu lại Dương, vì chưng nhiều lý do nên đã tận mắt chứng kiến không ít ánh mắt khác thường. Phái nam tử này nhìn cao niên nhưng lại có góc nhìn có khá chút khinh thường thường, không không giống gì những ánh mắt cao cao trên thượng nhìn con gái năm xưa ở Tô gia thì lập tức ước ao nổi nóng. Nữ trừng ánh mắt y, lãnh đạm hỏi: "Ngươi là ai, có tư bí quyết gì nhưng hỏi ta?""Ồ?" nam tử bao gồm chút gớm ngạc, nhìn nữ một giải pháp thích thú, tiếp nối khóe miệng khá cười, hạnh phúc hỏi: "Ngươi chần chờ ta sao?"Tô đái Liên trong tâm cười khinh thường xuyên một cái, suy nghĩ tám phần lại là 1 tên môn đồ có thế lực mà thôi. Nhưng mà dù sao hôm nay cũng đã ở vào biệt viện Thanh Vân, chẳng nên chốn cõi trần phàm tục nên nữ giới chẳng bao gồm tâm tình đôi teo với nam tử này. Thiếu nữ quay người, định tránh đi. Chỉ nên lúc này, phái nam tử tê lại mỉm cười, thò tay căn cản nàng, nhìn để ý đánh giá, tiếp đến mỉm cười nói: "Ta làm việc trong viện này, bình thường chưa thấy ngươi bao giờ cho yêu cầu mới hỏi, ngươi nghĩ là đã đạt được hay không?"Tô tiểu Liên cảm giác hơi tức cười, cũng do dự nói cái gì cho phải yêu cầu thuận miệng đáp: "Ta không may đi nhầm đường, hiện thời ta đi, được chưa."Nam tử kia mỉm cười cười, nói: "Lại là đi lầm đường, như thế hiếm đấy. Nhưng mà cũng coi như thể duyên phận, xin hỏi tên của cô nương là gì?"Tô tè Liên gương mặt đỏ ửng, vào nội tâm có chút ko tình nguyện, hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"Nam tử kia mỉm cười cười tiếp đến chắp tay, nói:"Tại hạ là quản lí Cao."
*

*
Xem hướng dẫn
Link download:
*
e
Pub A4A5A6 - xem thông tin ebook
ã mang đến lúc rồi”, Trương tè Phàm thở vơi ra rồi nghiêng người, để chân lên pháp bảo to Hồn, chuẩn bị bay đi.

Bạn đang xem: Lục tuyết kỳ tru tiên 2


Tiểu Đỉnh ko nhịn được, hét lên: “Cha đi cẩn thận, lưu giữ mang…Ái dà…cái con chó này, sủa vật gì mà sủa…ồn bị tiêu diệt đi được…Cha nhớ…Ngươi bao gồm im đi không…Dám át cả tiếng của tiểu gia ta…”. Tiếng nói của một dân tộc không kết thúc của đái Đỉnh với tiếng sủa liên tràng của Đại Hoàng đan xen nhau. Cha Nhạc đứng một bên, rất là bối rối, hết nhìn qua bên trái coi cảnh tức tối của đái Đỉnh, lại chú ý sang bên buộc phải xem Đại Hoàng sủa vang. Cậu mong ngăn cản mà lại xem ra cần yếu rồi.
Trương tè Phàm ngoảnh mặt quan sát thê tử của mình lần cuối, mỉm cười, rồi đồng ý tỏ ý không nên quá lo lắng. Rồi lại nhìn mang lại Tiểu Đỉnh, ánh mắt tràn ngập tình thương, khe khẽ phủ nhận “vẫn là 1 trong những đứa con trẻ thôi”.
Hắn đi lần này, mục tiêu là giúp Tiểu Bạch một việc. Nữ đã vày hắn nhưng hao chổ chính giữa rất nhiên, lần nay hỗ trợ là chuyện đương nhiên. Nhưng vì sao nàng lại ko trực tiếp thực hiên, mà phải nhờ cậy hắn? vài ý nghĩ loáng qua trong tâm trí. Hồ tộc ngày 1 suy yếu, tiết thống ngày 1 hỗn tạp. Theo như lời đái Bạch thì tương lai đã rất đen tối…
Bên dưới, cảnh vật dưới chân vun vút trôi đi, núi sông liền một mạch. Bầu trời Lương châu thốt nhiên trở nên buồn vô thường, gió rít lên từng cơn, mưa phất phơ rơi. Cảnh bạn ly biệt thiệt ảm đảm não nề…
Tiếng chuông đâu đó ngân vang, đing đang, đing đang từng hồi. Âm thanh xa xôi. Có lẽ đó là giờ chuông chiều báo canh đã mất một ngày.

Xem thêm: Cách dùng lệnh scale 1 chiều trong cad và hướng dẫn chi tiết cách thực hiện


Ai này còn nhớ hay đã quên… Một kiếm diệt thiên…Một kiếm sinh tử…Tiếng chuông vang lên…Lời chú dìm dài… Máu cùng nước mắt…Đau khổ cùng tuyệt vọng… Bích Dao, ta xin lỗi…
“Chàng đã đi được rồi. Chàng có thể trở về bình yên không? Lần này thực sự vô cùng hung hiểm”. Hình ảnh hỗn chiến của Hắc Thủy Huyền Xà cùng Hoàng Điểu lại ùa về, nếu lúc đó chàng ko nề nguy hiểm, sẵng sàng hy sinh bản thân thì tất cả lẽ…mọi chuyện vẫn khác. Khuôn mặt thiếu nữ băng sương bất ngờ để lộ ra vẻ suy tư, buồn bã không nói phải lời. Nàng dần chìm vào trầm tư.
Trong bóng buổi tối bao trùm, một tia lửa như tất cả như không bỗng dưng bùng lên, báo cáo cho một sự khởi đầu mới…
“Xin phó tông công ty ra hiệu lệnh”, giọng một bạn nữ nhân băng lãnh đựng lên. Những âm thoạt sột soạt hàng loạt vang lên, báo hiệu ít nhiều người đang triệu tập tại đây, và toàn bộ rất rất có thể đều là cao thủ.
“Tới dịp rồi, ta cũng vào thôi, phần đông chuyện cứ y như planer mà tiến hành.” Giọng một phái nam nhân trạc chừng 30 vang lên. Trong tối tối, không có bất kì ai nhìn thấy toàn thể khuôn mặt của nam nhân đó.Chỉ có ánh nhìn hắn sáng sủa rực, đầy mưu trí, như xuyên thủng màn đểm mà lại ra. Chỉ rất có thể kết luận một điều, tu vi của người này cực cao, giơ tay nhấc chân hoàn toàn có thể khuấy động một phương…
Tại một địa điểm khác, một tín đồ nhìn ba phần như thể quỷ, tiếng nói khàn quánh tự thuật với bản thân: “Lần này, ta tuyệt nhất định cần đoạt được đồ vật ấy. Thần cản giết thịt thần, phật cản giáp phật!!!” “Quỷ vương, vị ngươi cơ mà ta bắt buộc chịu khổ sở kinh mập đến nhường này, tuy vậy cũng dựa vào ngươi nhưng công lực của ta đang tinh tiến…Khặc khặc khặc! Tu la tiết quả thật thần diệu…”. “Đạo Huyền Lão tặc, lần sau gặp lại ta tuyệt nhất định vượt mặt người, giết chết ngươi, trả lại công lý đến sư huynh ta”.
Tiêu Dật Tài chắp tay sau lung, lẳng lặng nhìn sắc trời. Tăng Thư Thư và Minh Dương đạo nhân lạng lẽ đứng phía hai bên …