Hoàng đế sau cùng Franz II của Thánh chế La Mã, cũng là nhà vua khai quốc Franz I của Đế quốc Áo - Hung.
Bạn đang xem: Đế quốc tây la mã
Tính truyền thừa này có điểm ban đầu chính thức là năm 962, khi Otto I Đại đế thuộc loại họ Liudolfinger được Giáo hoàng trao đế miện, để lập quốc sửa chữa thay thế vương quốc Đông Francia của mình Karolingen. Tuy vậy, ví như xét đến nguyên nhân sâu xa của nó, bao gồm lẽ họ phải ngược về tận năm 800, lúc Charle Đại đế (Charlemagne) tiến quân vào Roma - La Mã.
Vào thời gian đó, đế quốc Tây La Mã vẫn sụp đổ hơn 300 năm (năm 476), sau hầu hết cuộc tấn công quả cảm và sức hủy diệt của các bộ tộc trực thuộc chủng tộc mà họ gọi là “rợ”: fan German. Frank của Charlemagne – rất nhiều người đem lại cho nước Pháp cái thương hiệu Francia hay France hiện thời - là trong số những dòng tộc thiện chiến và xuất dung nhan về việc kẻ thống trị nhất vào nhóm những người German.
Charlemagne mang đến La Mã lúc đã gồm thâu cục bộ lãnh thổ Đức cùng Pháp hiện tại đại, trước khi dẫn quân tràn xuống phía dưới Lombardia của nước Ý. Có lẽ trong đầu ông cũng chưa có một ý niệm gì rõ nét về đế vị lúc hội kiến với Giáo hoàng Leo III – bạn mà ông bao gồm ý định lật đổ. Song, tựa như những nhà chép sử châu Âu nhắc lại, Giáo hoàng đã cư xử vô cùng khéo léo. Fan đứng đầu châu mỹ ra tận kế bên thành La Mã đón rước Charlemagne. Rồi hai hôm sau, trong 1 trong các buổi lễ trên Vương cung Thánh mặt đường San Pietro, trong lúc Charlemagne đang cầu nguyện, Giáo hoàng lại phía sau cùng đặt đế miện lên đầu vị vua bạn Frank, rồi tuyên bố: “Thượng đế gia miện mang lại Hoàng đế! Chúc vị nhà vua vĩ đại đã đưa về hòa bình cho người La Mã sống lâu trăm tuổi, lâu dài giành được win lợi”.
Hàng giáo phẩm cũng đồng thanh xưng tụng: “Cầu chúc đến vị vua được Thiên Chúa ban phúc – vị hoàng đế của quần chúng La Mã – ngôi trường thọ cùng bách thắng!”. Ráng rồi, Giáo hoàng Leo III phục xuống hành lễ, theo một nghi thức cổ xưa có từ thời nhà vua La Mã Diocletianus.
Nói bí quyết khác, để đảm bảo chính mình tương tự như La Mã, Leo III đang “thay phương diện Thượng Đế” gia phong ngôi vị hoàng đế La Mã mang lại vị vua bạn “rợ”. Ông chẳng còn giải pháp nào khác. Với ngược lại, đến dù ban đầu ngạc nhiên cho độ gồm chút tức giận, Charlemagne lại lập cập nhận ra rằng sự gia phong đế miện này đưa về những ích lợi rất lớn, cho đế quốc sở hữu tên “Đế quốc Karolingen” nhưng ông đã xây dựng. Đó là lợi ích hiển nhiên trong việc cai trị, khi cầm quyền hậu thuẫn với nhận lại sự hậu thuẫn từ bỏ thần quyền – điều chủ quản từng khiến Hoàng đế La Mã Constantinus chính thức Thiên Chúa giáo là Quốc giáo.
Lâu đài Habsburg sinh hoạt Thụy Sĩ.
Là tất cả, cùng cũng chẳng là gì
Tuy nhiên, Charlemagne mất vượt sớm để kịp hồi sinh Đế quốc Tây La Mã cùng với đúng nghĩa của nó (cho dù vấn đề ông dấn đế hiệu cũng tức là công nhiên đối địch cùng với đế quốc Đông La Mã Byzantine – phần đa người luôn tự mang đến mình mới là “dòng đích truyền bao gồm thống”). Sau cái chết của ông, các con ông không nối được nghiệp cha, với lãnh thổ bạt ngàn của “đế quốc Karolingen” lập cập bị phân phân thành những miếng nhỏ.
Cho cho đến khi Otto I ở trong phòng Liudolfinger truất phế thành công triều đại Karolingen để dìm đế hiệu tự Giáo hoàng, phần lãnh thổ thực tế mà ông cai trị chỉ còn là Đông Francia. Sau đó, sự láo lếu loạn tiếp tục gấp rút gia tăng. Cũng tương tự họ Capet làm việc nước Pháp phải từng bước một xây dựng vương vãi quyền trong sự kìm kẹp của không ít chư hầu bạo phổi gấp bội mình, rất nhiều hoàng đế của Thánh chế La Mã sau này thực tiễn được đưa lên ngôi bởi những người dân ủng hộ gồm thực lực trọn vẹn vượt trội (đánh giá của các sử gia biên soạn cuốn “Văn minh phương Tây”).
Một cách dễ hiểu, Thánh chế La Mã là một trong hình thái cực kỳ quốc gia, gồm đa số hợp thành một biện pháp lỏng lẻo, nhất là sau giai đoạn các cuộc Thập từ chinh – lúc nước Pháp, Anh và Tây Ban Nha dần hình thành các chính sách quân công ty tập quyền. Người đứng đầu Thánh chế là Hoàng đế, cơ mà vị Hoàng đế đó lại được bầu lên bởi những Tuyển hầu, chứ ban đầu không mang tính chất chất cha truyền con nối. Như vậy, quyền lực tối cao của Thánh chế không nằm trong tay Hoàng đế, cũng không nằm trong tay một vị tuyển hầu nào, lại càng không có cơ chế Quốc hội. Mỗi công quốc tốt hầu quốc, hay lãnh địa bá tước đoạt – phái nam tước thực tế đều từ bỏ trị, thậm chí còn cả trong bài toán phục tùng hoàng đế hay chống lại Hoàng đế. Thánh chế La Mã ko phải là một liên bang, cũng không phải là liên minh của đa số quốc gia. Nó đơn giản và dễ dàng chỉ là 1 trong những sự phối hợp dựa trên yếu tố “dân tộc Đức” vẫn còn khá mơ hồ, với bị lũng đoạn bởi sức mạnh theo từng thời điểm của các dòng chúng ta lớn.
Tượng đài nhà vua Otto I.
Dòng họ nổi tiếng nhất sau cuối cũng bước tới vũ đài chủ yếu trị vào khoảng thời gian 1440 - hoàng thất Habsburg. Nhờ những công cụ thiết yếu trị - quân sự và cả hôn nhân, hoàng thất Habsburg trở thành người chủ thực thụ của theo thứ tự cả Hungaria, Tây Ban Nha, nhân tình Đào Nha, Croatia, những xứ Bohemia cùng Galia, một số tiểu quốc sinh hoạt Ý, mặt khác cũng thuộc dòng họ kẻ thống trị Hà Lan kề bên việc là Hoàng đế của cả Áo lẫn Thánh chế lẫn Mexico. Tuy vậy, hoàng gia Habsburg vẫn chỉ có thể cố gắng gia hạn những hình dáng mang màu sắc liên minh trong những phần khu vực của mình, chứ không giải pháp nào khiến cho sự đồng điệu và gắn kết như một hình thái nhà nước đế quốc đích thực.
Cho cho tận lúc đế quốc Áo -Hung sụp đổ sau Đệ nhất nỗ lực chiến, đây vẫn chính là khiếm khuyết lớn nhất của hoàng thất từng giữ lại đế miện của cả Thánh chế lẫn Áo – Hung ấy. Bọn họ tỏ ra thua trận kém khá nhiều về quyền lực tối cao so với hoàng thất Bourbon của Pháp hay thậm chí còn là đa số kẻ thử thách ngoại đạo – đế chế Hồi giáo Ottoman. Còn trên phương diện phất cao ngọn cờ dân tộc để tiến cho tới thống nhất, cả Thánh chế lẫn Áo – Hung đông đảo không thể so sánh với tham vọng cũng như sự kiên cường của nước Phổ non trẻ trong tương lai - bay thai xuất phát từ một vùng mà ảnh hưởng của Thánh chế đang trở yêu cầu quá suy yếu.
*Charlemagne được xem như là “người thân phụ dân tộc” của tất cả Pháp lẫn Đức. Ở Pháp, ông được nhớ đến với cái brand name Charles I. Ở Đức, ông là Karl I. Ông đã và đang từng cố gắng thống nhất với Đông La Mã qua cả tuyến đường hôn nhân, mà lại bị cự tuyệt. Vào thời điểm năm 803, ông xua quân Frank tiến công các cảng hải dương của Byzantium, ép hoàng đế Nikephoros I của Đông La Mã đề xuất giảng hòa và xác nhận đế hiệu của mình.
*Điều đáng lưu ý: chắc rằng do truyền thống lâu đời “cởi mở” hàng nghìn năm, tư tưởng ách thống trị đối nghịch với mọi hình thái siêng chế ở trong nhà Habsburg bị Adolf Hitler – một fan Áo – phản bội đối kịch liệt. Khi Hitler vậy quyền, SS với Gestapo thường xuyên khủng ba ở khu vực ảnh hưởng của nhà Habsburg. Ngược lại, cựu hoàng gia Áo – Hung cũng tổ chức triển khai những trào lưu phản chống mãnh liệt.
Bài này viết về một nền hiện đại cổ đại. Liên quan đến thành La Mã cổ đại, vui miệng xem Trung tâm lịch sử vẻ vang thành Roma.La Mã cổ đại là nền thanh lịch La Mã ban đầu từ sự kiện ra đời thành phố Rome vào vắt kỷ trang bị ́8 TCN cho tới sự sụp đổ của Đế quốc Tây La Mã vào chũm kỷ sản phẩm công nghệ 5 CN, bao hàm các thời kỳ quốc gia La Mã, cộng hoà La Mã với Đế quốc La Mã cho tới khi đế quốc Tây La Mã sụp đổ.<1> Thuật ngữ này đôi lúc chỉ được sử dụng để nhắc đến những thời kỳ quốc gia và cùng hòa, dường như không bao hàm thời kỳ đế quốc tiếp sau.<2>
Nền văn minh này ban đầu khi một khu định cư của người Italici làm việc bán hòn đảo Italia, bao gồm niên đại vào nuốm kỷ thiết bị 8 TCN, vẫn phát triển khiến cho thành phố Rome và tiếp đến tên call của nó được để cho toàn bộ đế quốc mà lại nó thống trị và mang đến nền văn minh phổ cập được đế quốc khuếch trương. Đế quốc La Mã đang bành trướng để trở thành một trong những đế quốc lớn số 1 trong trái đất cổ đại, mặc dù vẫn được giai cấp từ thành phố Rome, cùng với dân sinh được ước tính là từ bỏ 50 cho tới 90 triệu bạn (khoảng ngay gần 20% dân số thế giới<3>) và bao che 5 triệu kilomet vuông tại thời gian đỉnh cao của nó vào khoảng thời gian 117 CN.
Xem thêm: Thành phố nào đẹp nhất việt nam, top 7 thành phố đẹp nhất việt nam
<4>Trong nhiều thế kỷ sống thọ của mình, nhà nước La Mã đã cách tân và phát triển từ một nền quân chủ thành một nền cộng hòa cổ điển và sau đó thành một đế quốc càng ngày càng chuyên chế. Trải qua việc đoạt được và đồng hóa, nó ở đầu cuối đã thống trị khoanh vùng Địa Trung Hải, Tây Âu, đái Á, Bắc Phi, và các vùng của Bắc với Đông Âu. Nó thường được xếp vào thời kỳ Cổ đại cổ điển cùng với Hy Lạp cổ đại, và gần như nền văn hóa và làng hội tương tự như của họ được nghe biết như là quả đât Hy Lạp-La Mã.
Nền cao nhã La Mã cổ xưa đã đóng góp thêm phần tạo nên chính quyền, phương tiện pháp, chủ yếu trị, kỹ nghệ, nghệ thuật, văn chương, kiến trúc, công nghệ, chiến tranh, tôn giáo, ngôn ngữ, cùng xã hội hiện tại đại. Rome đã chuyên nghiệp hóa hóa và không ngừng mở rộng quân đội của chính bản thân mình và tạo thành một khối hệ thống chính quyền gọi là res publica, đó cũng là nguồn cảm hứng cho những nền cộng hòa hiện tại đại<5><6><7> như là Hoa Kỳ với Pháp. Nó đã đạt được những thành tựu ấn tượng về công nghệ và kiến trúc, như thể xây dựng một khối hệ thống cống dẫn nước và đường sá rộng lớn lớn, tương tự như xây dựng các tượng đài, cung điện, và những công trình nơi công cộng lớn.
Vào cuối thời kỳ cùng hòa (27 TCN), Rome đã chinh phục các vùng đất xung quanh quanh vùng Địa Trung Hải cùng xa rộng nữa: cương vực của nó kéo dãn từ Đại Tây Dương cho tới Ả rập với từ cửa ngõ sông Rhine cho tới Bắc Phi. Đế quốc La Mã đang nổi lên với sự xong xuôi của nền cộng hòa và cơ chế độc tài của Augustus Caesar. Các trận đánh tranh La Mã-Ba Tư kéo dài 721 năm đã ban đầu vào năm 92 TCN cùng với cuộc chiến tranh đầu tiên của họ hạn chế lại Parthia. Nó sẽ biến chuyển cuộc xung đột nhiên kéo vĩnh viễn nhất trong lịch sử dân tộc nhân loại, và gây nên những hậu quả và tác động lâu dài hơn đối với tất cả hai đế quốc. Bên dưới thời Trajan, đế quốc đạt tới đỉnh cao về lãnh thổ của nó. Những truyền thống lịch sử và tục lệ của cơ chế Cộng hòa đã bắt đầu suy tàn vào thời kỳ đế quốc, cùng rất đó hầu hết cuộc nội chiến đã trở thành một sự kiện bắt đầu thông thường so với sự trỗi dậy của một hoàng đế mới.<8><9><10> Những quốc gia ly khai ví dụ như đế quốc Palmyra sẽ tạm thời chia cắt đế quốc vào cuộc khủng hoảng của nuốm kỷ lắp thêm 3.
Do những bất ổn nội cỗ và bị tiến công bởi nhiều dân tộc bản địa di cư, phần phía Tây của đế quốc đã tan vỡ thành đầy đủ vương quốc độc lập của "người rợ" vào vắt kỷ sản phẩm công nghệ 5 TCN. Sự tan chảy này là 1 trong cột mốc được các nhà sử học thực hiện để tách bóc biệt thời kỳ cổ kính của lịch sử thế giới khỏi "Kỷ nguyên Tăm Tối" chi phí Trung Cổ của Châu Âu. Phần phía đông của đế quốc vẫn tồn tại qua được đà kỷ đồ vật 5 và vẫn còn là một cường quốc trong suốt "Kỷ nguyên Tăm Tối" cùng thời kỳ Trung Cổ cho đến khi nó bị sụp đổ vào thời điểm năm 1453 CN. Tuy nhiên các người dân của đế quốc này không làm cho sự biệt lập nào, đế quốc này đa phần thường được nói đến như là "Đế quốc Byzantine" vào thời kỳ trung cổ bởi các sử gia tiến bộ để phân minh giữa non sông cổ đại và tổ quốc mà nó đã cải tiến và phát triển thành.<11>
Lịch sử
Thời kì vương chính
Thành phố Roma phát triển từ phần đông khu định cư trên và xung quanh đồi Palatine, dao động mười tám dặm từ đại dương Tyrrhenia (một phần của biển khơi Địa Trung Hải) trên cái sông Tiber. Tại vị trí này sông Tiber có một hòn đảo mà sinh hoạt đó hoàn toàn có thể lội qua sông. Bởi dòng sông và vị trí cạn, Roma ở vị trí quyết định đối với giao thông với buôn bán.
Trong thần thoại cổ xưa của fan La Mã, Roma được xây dựng vì chưng Romulus vào ngày 21 tháng bốn năm 753 TCN. Romulus, bạn mà tên đang được xem như là sinh ra thương hiệu của thành Roma, là người trước tiên trong 7 vị vua của Roma nhưng người cuối cùng là Tarquin kiêu hãnh bị phế truất vào năm 510 xuất xắc 509 TCN lúc La Mã cộng hoà được thiết lập. đầy đủ vị vua thần thoại cổ xưa hay bán truyền thuyết là (theo lắp thêm tự thời gian): Romulus, Numa Pompilius (Vua thánh thiện Numa), Tullus Hostilius, Ancus Marcius, Tarquinius Priscus, Servius Tullius, với Tarquinius Superbus (Tarquin Kiêu hãnh).
Thời kì cộng hoà
Cộng hòa La Mã được thành lập vào năm 509 TCN, theo hầu hết tác giả về sau như Livy, khi công ty vua bị hạ bệ, cùng một hệ thống dựa trên phần đông quan chức hành chính địa phương được bầu ra hằng năm. Quan trọng nhất là hai quan chấp thiết yếu tối cao, những người dân cùng nhau áp dụng quyền hành pháp, nhưng nên đấu tranh với Hội đồng Nguyên lão cứ bự lên về quy mô và quyền lực tối cao cùng với lực lượng của nền cùng hoà. Các chức vị quan tiền toà thuở đầu chỉ được số lượng giới hạn cho quý tộc nhưng về sau được không ngừng mở rộng cho toàn bộ cơ thể bình dân.
Người La Mã từ từ đánh bại những dân tộc bản địa khác bên trên bán đảo Ý, hầu hết liên quan đến những bộ tộc Ý không giống (thuộc cái Ấn-Âu) như người Samnite và Sabine, nhưng lại cũng có khắp cơ thể Etrusca. Mối ăn hiếp doạ sau cùng cho đế chế La Mã cho đến lúc Tarentum, một nằm trong địa bự của Hy Lạp, cảm nhận sự hỗ trợ của vua xứ Ipiros là Pyrros vào thời điểm năm 282 TCN.
Trong nửa sau của cầm kỷ máy III TCN, Roma xung hốt nhiên với Carthage trong 2 cuộc chiến tranh Punic, xâm lăng Sicilia và Iberia. Sau khoản thời gian đánh bại quốc gia Macedonia cùng Đế chế Seleucid vào cố gắng kỷ sản phẩm II TCN, bạn La Mã biến những người sở hữu không thể chối gượng nhẹ của vùng Địa Trung Hải.
Xung đột nhiên nội bộ giờ đây trở thành mối đe doạ bự nhất so với nền cùng hoà. Hội đồng Nguyên lão, khư khư giữ lấy quyền lực tối cao cho mình, liên tiếp phản đối những cải tân đất đai quan liêu trọng. Một kết quả không lường trước được từ cách tân quân sự của Gaius Marius là quân lính thông thường có lòng trung thành với chủ với người chỉ huy của họ nhiều hơn đối với thành phố, với một vị tướng mạo hùng bạo phổi như Marius, hay đối phương của ông Lucius Cornelius Sulla, có đủ năng lực uy hà hiếp buộc tp và Hội đồng Nguyên lão buộc phải nhượng bộ.
Vào giữa thế kỷ I TCN cha người, Julius Caesar, Gnaeus Pompeius Magnus (Pompey) với Marcus Licinius Crassus, đã gắng quyền kiểm soát và điều hành không xác định của cơ quan chính phủ cộng hoà thông sang một hiệp ước kín đáo được biết đến như là cơ chế Tam hùng đầu tiên. Caesar hoàn toàn có thể hoà phù hợp với những địch thủ Pompey và Crassus, cả hai phần nhiều là những người dân cực nhiều với quân nhóm riêng và sự nghiệp thượng nghị sĩ, và hành vi vì công dụng của cả hai bạn khi bầu chọn quan tiền chấp chính tối cao, trước khi dùng cương vị thống đốc của bản thân như người cầm quyền của Gaule nhằm tự mình gồm được khét tiếng quân sự.
Sau cái chết của Crassus với sự sụp đổ của chế độ Tam hùng, một sự bóc biệt thân Caesar cùng Hội đồng Nguyên lão đã dẫn tới nội chiến, với Pompey dẫn đầu lực lượng của Hội đồng. Caesar thắng lợi và được phong có tác dụng nhà độc tài suốt cả quảng đời sau khi không đồng ý tước hiệu quốc vương. Mặc dù nhiên, ông ta chiếm lấy không ít quyền lực vượt nhanh so với một vài ba thượng nghị sĩ, với bị sát hại trong một âm mưu được tổ chức triển khai bởi Brutus với Cassius vào ngày 15 mon 3 năm 44 TCN.
Một cơ chế Tam hùng trang bị hai, bao hàm người quá kế đang được chỉ định và hướng dẫn là Augustus và hồ hết cựu trợ thần Marcus Antonius, Marcus Aemilius Lepidus, lên gắng quyền, nhưng gần như thành viên của nó lập cập rơi vào một trong những cuộc đương đầu giành quyền thống trị. Trong cố gắng nỗ lực cuối giành tổ chức chính quyền Cộng hoà, Augustus vượt mặt Antonius tại trận chiến Actium vào năm 31 TCN với thôn tính các vùng bờ cõi của Cleopatra, người vợ phương Đông của Antonius. Augustus gìn giữ Ai Cập như là thuộc địa không chính thức của nhà vua, đảm bảo an toàn một thu nhập để mang lòng những người dân thủ đô. Bây giờ ông ta thế lấy quyền lực tối cao gần như tuyệt đối với tư bí quyết là thống soái quân sư, người bảo đảm duy duy nhất của quần chúng, và quyền lực tối cao tối cao trên lãnh thổ La Mã, cùng lấy tên Augustus. Phần đa xác lập hiến pháp bên trên (đã biến đổi Roma xuất phát điểm từ một nước cộng hoà thành một đế quốc). Fan kế vị được chỉ định và hướng dẫn của Augustus, Tiberius, lên vắt quyền mà không tồn tại cuộc ngã xuống nào (thậm chí còn không có rất nhiều sự kháng cự), và vậy nên đã kết thúc công trình của ông.
Thời kì Đế quốc
Trong thời gian Đế quốc, biên giới đế chế tương đối ổn định vì tín đồ La Mã đã khắc chế được những cuộc nổi dậy, số đông kẻ lăm le quyền lợi và nghĩa vụ đế quốc, mọi cuộc xâm lược của không ít "người man rợ" (barbarian) với những khó khăn khác. Để đối phó giỏi hơn với trách nhiệm giữ cả đế chế lại với nhau, những hoàng đế bước đầu chỉ định những vị đồng hoàng đế (co-emperor), mặc dù điều này thường dẫn mang lại nội chiến. Sau năm 395 đế chế đã bước đầu tách thành hai hầu như và tây.
Sụp đổ
Trong Đế quốc La Mã, trường đoản cú "người man di" chỉ bất cứ ai ko phải là một công dân La Mã, cùng được vận dụng chủ yếu đến những bộ tộc Bắc Âu ngoài tầm tác động của nền văn hoá Roma. Năm 476, đế quốc Tây La Mã đang sụp đổ vày sự tấn công của những bộ tộc man di.
Theo Edward Gibbon, Đế quốc La Mã dường như không chống cự được cuộc xâm lược của các bộ tộc man di (barbarian) do sự suy thoái, mất niềm tin chiến đấu của tín đồ dân. Sau một thời hạn dài sống trong hòa bình, fan dân La Mã đã trở yêu cầu lười biếng và uỷ mị, họ giao phó nghĩa vụ bảo đảm Đế chế của mình cho đàn lính tiến công thuê fan man di. Mục đích của lực lượng quân đội bạn man di trở nên rầm rịt và ngấm sâu đến nỗi họ hoàn toàn có thể dễ dàng vượt mặt Đế chế. Những người La Mã, Gibbon nói, đang trở thành "ẻo lả như thanh nữ và không muốn sống theo kiểu quân sự".
Thêm vào đó, Gibbon cũng ám chỉ mục đích của Thiên chúa giáo trong sự sụp đổ của Roma. Thiên chúa giáo, ông nói, đã tạo thành niềm tin vào một nhân loại khác và gợi ý rằng bao gồm một cuộc sống tốt trông đẹp hẳn sau dòng chết. Điều này cổ vũ sự thờ ơ trong số những công dân La Mã tin tưởng rằng họ sẽ sở hữu một cuộc sống tốt hơn sau thời điểm họ chết, cho nên huỷ hoại ý muốn của họ về việc duy trì và hi sinh cho đế chế. Thêm nữa, sự nổi lên của Thiên chúa giáo cũng tạo thành một sự khẳng định tư hữu đặc biệt hơn bên nước, có tác dụng thu nhỏ hơn mong ước đưa hầu hết nhu cầu ở trong nhà nước lên phía trên của phiên bản thân. Lý giải này được xem với thái độ thiếu tín nhiệm bởi đế chế chỉ bị chảy rã làm việc phía Tây, trong khi ở phía Đông, Đế chế vẫn liên tục như là Đế chế Byzantine sinh sống Phương Đông. Mặc dù nhiên, mọi fan điều đồng ý rằng sự suy tàn và sụp đổ của Đế chế La Mã hết sức phức tạp không chỉ có một nguyên nhân.
Các công ty sử học ngày này đã gửi ra các giả thuyết khác biệt cho sự sụp đổ của đế chế phía tây: vấn đề nhiễm độc chì tại những thùng rượu, bệnh dịch dịch, sự mục nát bao gồm trị, văn hóa truyền thống đô thị không hề sức sáng tạo, cùng việc dịch rời nghĩa vụ quân sự cho những người nước xung quanh và tín đồ ở ven đế quốc.
Xã hội
Phòng họp của Nghị viện La MãSự tuyên chiến đối đầu và cạnh tranh quyền lực của nền cùng hòa La Mã biểu lộ một bí quyết cai trị rực rỡ của tiện chế bao gồm trị dân chủ. Truyền thống điều khoản La Mã chỉ được thông qua bởi sự quăng quật phiếu lòng tin của quần chúng. # (Hội đồng Tributa). Tương tự như vậy, ứng viên cho chức vụ công thì phải tiến hành bầu cử của dân chúng. Tuy nhiên, Nghị viện La Mã được xem như là nơi tập trung tối đa của quyền lực, tập hợp những cố vấn chính. Nền cộng hòa La Mã cố gắng giữ quyền lực tối cao to mập (auctoritas), nhưng thực tiễn lại không tồn tại quyền làm luật; nó được phát âm như là 1 trong nhóm thế vấn. Mặc dù nhiên, giống như Nghị viện, phiên bản thân các nghị viên là những cá thể rất có thế lực, gây khó khăn rất cao cho những quyết định chung của Nghị viện. Một nghị viên mới đề xuất được chọn trong hết sức nhiều mái ấm gia đình quyền chũm bởi nhân viên cấp dưới kiểm săn sóc (censura), fan mà gồm quyền sa thải một nghị viên khỏi Nghị viện, ví như phát hiện nay thấy nghị viên nào có biểu thị "mất phẩm chất"; lý do để thay đổi có thể bao gồm cả tội hối hận lộ (đút lót), xuất xắc theo như vẻ ngoài dưới thời Cato Già thì một nghị sĩ bị buộc phải loại trừ khi ôm bà xã người không giống ở vùng công đường.