Màu Nền:-Chọn-Mặc định
Xám nhạt
Xanh nhạt
Xanh đậm
Vàng nhạt
Màu sepia
Vàng đậm
Vàng ố
Màu tối
Font chữ:-Chọn-Palatino Linotype
Bookerly
Segoe UIPatrick Hand
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Chiều cao dòng:-Chọn-100%120%140%160%180%200%Kích cỡ Chữ:-Chọn-Mặc định(22)161820222426283032343638
Những ngày kế tiếp là phần lớn ngày tôi vận động với hiệu suất Maximum. Vào vòng chưa đầy 4 ngày, đống bài bác tập ck chất cao như núi vẫn được giải quyết và xử lý hơn 2/3, 1/3 còn lại thì sao à? Há há, vô lớp chép thôi chứ sao giờ, bộ não, IQ, công sức tôi đã đạt tới mức điểm cực đại, ko thể vậy gượng được nữa. Xung quanh cơn ác mộng bài tập thì còn một cơn ác mộng không giống là "dọn dẹp công ty cửa", hôm trước lau bàn ghế vẫn còn nhẹ nhàng chán. Chiến thắng sau mấy ngày kỳ công hốt mạng nhện rác rưởi cùng lăn lộn ta nói sạch mát bong sáng bóng loáng như Omomatic. Quá tuyệt! tết là quả "ngày lau chùi quốc dân". Tía ngày đầu đầu năm trôi qua khá cấp tốc và cũng không tồn tại gì new mẻ. Mùng một, sáng sủa qua bên nội, chiều lết qua bên ngoại. Mùng hai, qua công ty dì ẩm thực nhậu nhẹt no say. Mùng tía soạn đồ dùng vào vali và sẵn sàng cho ngày mùng 4 đi chơi. Về tối mùng tía phải nói là đơn vị tôi rộn độc nhất xóm, 4 bạn chạy đôn chạy đáo mọi nơi kiểm tra đồ đạc, check lịch tùm lum, chỉ sợ lên kia thiếu thứ gì đấy hay gặp mặt trục trẹo thì ngừng đời. Nói tầm thường qua bao vấn đề đeo bám thì giờ tôi đã bước đến Nha Trang. Chui ra khỏi xe, tôi vươn vai đón ánh khía cạnh trời buổi hoàng hôn, hơn chín tiếng ngồi xe, sườn lưng phải nói là ao ước còng đi, để đứng dậy được thì cũng là 1 thành quả đáng trân trọng, lúc nãy không nhờ lợi dụng dựa vai hắn chợp đôi mắt một dịp thì giờ kiên cố tôi ở liệt luôn."Nè bà chị, đồ có gì mà lại nặng kinh bạn thế?" - Hắn mặt mũi nhăn nhó, toàn bộ cơ thể vác tùm lum đồ, của tôi rồi của mẹ. Thiệt là tội."À hi hi hi. Xống áo thôi mà, phía trên xách giùm cho." - Tôi nổi lòng yêu thương người, chạy ra góp hắn với đồ vào khách sạn dấn phòng. "Hồi nãy mượn vai chưa trả tiền nha." - Hắn kề gần kề tai tôi nói, hơi thở phả ra làm cho vành tai tôi nhột nhột."Lát dẫn đi ăn vặt hen. Chợ tối nhiều những món ngón lắm." - Tôi nháy góc nhìn hắn rồi ton ton chui tọt vô thang máy. Gớm dĩ nhiên lại ủ mưu chứ gì!____________________________________________________________________________________________________________________________________________"Cả bên muốn ăn gì nào?" - tía trèo lên nệm đứng, cầm chai nước uống ra vẻ MC, trịnh trọng hỏi."Bún sứa." - Tôi dancing tưng tưng lên giành chai nước khoáng trên tay tía hú hét."Đi luôn." - Hai tía con tôi tự biên từ diễn vào sự động viên chẳng mấy nhiệt tình, đúng hơn chẳng ân cần của khán giả. Mẹ thì lo đựng đồ, hắn thì coi TV. Ghét!Sau mấy phút tranh đấu chọn địa điểm ăn, cuối cùng cả nhà lết xuống quán gần khách sạn đánh chén bát mấy tô. Bởi vì món bún rất hấp dẫn và mị đang khôn cùng đói. Đường phố Nha Trang về tối phải nói là khôn cùng đẹp. Do là Tết phải những dây đèn neon giăng tương đối nhiều, sáng phủ lánh, hòa cùng đèn đường tạo cho "thành phố với đầy đủ ánh sáng". Vừa nạp năng lượng vừa được tận hưởng mùi gió biển, thật sự rất thoải mái và dễ chịu và bao gồm chút nào đó bình im giữa thành phố nhộn nhịp. Fan người nhà nhà như ùa ra hết đường ấy, ở đâu cũng đông nghịt người, buộc phải nói là tôi có nguy cơ bị chìm nghỉm giữa biển bạn nếu vô tình lạc mất. Ăn xong, bố mẹ tôi do quá tung rời sau khá nhiều giờ ngồi xe buộc phải lên phòng nghỉ trước mang sức sau này tung quẩy. Tôi thì vẫn năng lượng tràn đầy và lời hứa quà vặt đề nghị cùng hắn lang thang giữa chợ đêm. Một tuyến phố thẳng tắp, phía 2 bên là những gian hàng sáng rực ánh đèn rất đầy đủ màu sắc. Đồ chào bán phải nói vô cùng đa dạng, mà cái nào thì cũng đẹp ý muốn lóa mắt, ôi túi tiền của tôi lại vơi bớt mấy phần. Chưa hết đâu, lúc tôi đến khu độ ẩm thực, vị trí đó mới là nơi bao gồm sức hút ghê tín đồ nhất. Cho dù bụng vẫn được bao phủ đầy bởi bún sứa mà lại mà mùi hương thơm phức của "street food" cứ vờn mũi tôi, đả thương từng dây thần kinh, sau mấy giây đấu tranh tứ tưởng, tôi tức khắc lăn xả vào chiến trường trước mắt. Đưa hắn cụ hộp cá viên chiên to con 2 người ăn không hết, tôi càn quét tiếp khu thứ nướng, xào, luột, bla bla. Ôm đống đồ ăn muốn ngập mặt, nhị tụi tôi chạy ra bãi biển ngồi nhâm nhi vừa thưởng ngoạn cảnh đẹp vừa thưởng thức đồ nạp năng lượng ngon. "Trả nợ rồi đó." - Tôi cười khì khì nhét mấy viên tôm vào miệng hắn."Nghẹn... Bị tiêu diệt người... Giờ." - Hắn nhai ko kịp ú ớ nói.Tôi cầm cố ly chanh sữa hút rột rột rồi quan sát ra xa xăm. Thủy triều dưng cao rồi, nước biển lớn như muốn ập vào bờ, lấn chiếm hết các bãi cát trắng. Trái ngược trọn vẹn với vẻ hoàng nhoáng, bận rộn giữa thành phố, biển chỉ tĩnh mịch thả bản thân trong gió. Từng lần sóng rì rào chuyển mình tạo nên những âm thanh rất vui tai. Phía xa chỉ bao gồm một màu black ngòm bao trùm, thi thoảng gồm vài ánh sáng của đèn loe loét của những con tàu đi ngang qua. Tôi khẽ vươn vai, lợi dụng khoác vai hắn. Sau mấy mon học mong muốn chớt giờ đồng hồ tôi hoàn toàn có thể tìm lại mấy phút thoải mái và dễ chịu như cầm này. Hắn cù qua, xoa đầu tôi, đẩy tín đồ xích lại gần tôi để tôi tựa vai. Tính năng này tôi đang coi phim Hường Quắc hay gọi truyện ngôn tình Tung Quắc khôn xiết nhiều, size cảnh hiện giờ rất là thơ mộng nga. Tôi vừa dựa vai hắn vừa xiên cá viên ăn, khôn xiết hạnh phúc. "Nè." - Hắn bất ngờ lên tiếng."Hả?" - Tôi trả lời nhưng miệng vẫn không xong xuôi nhai."Nếu như sau tết tôi đi rồi chị sẽ có tác dụng sao?" - Hắn bâng quơ hỏi, khẩu ca nhẹ như gió."..." - Tôi lặng lặng, chưa hẳn vì tôi không muốn trả lời mà vì chưng tôi không biết trả lời làm sao. Ừ nhỉ? nếu hắn đi rồi tôi sẽ làm cho sao? Vẫn sinh sống như thông thường thôi nhỉ? Hắn chỉ chuyển về mái nóng thực sự của hắn thôi mà, hắn đâu gồm đi luôn đâu, tôi vẫn đang còn thể chạm chán hắn mà. "Có sao đâu, gồm phải cậu đi nước ngoài mấy năm quan yếu thấy khía cạnh nhau đâu mà lại sợ, vẫn đang còn thể chạm mặt nhau bên trên trường mà. Về tối rãnh thì chị đang rủ cậu đi hứa hẹn hò." - Tôi quơ quơ cây que vẽ loằng quằng bên trên cát. Dối trá đấy, hắn đi rồi tôi vẫn khóc chết giả trong nhà dọn dẹp và sắp xếp cho coi."Ừ nhỉ." - Hắn cười cợt rồi yên ổn bặt.Hai đứa ngồi đó, cùng cả nhà ngắm sao nhìn biển. Nãy giờ bắt đầu để ý, trăng từ bây giờ thật sáng, màu vàng mềm mại và mượt mà đó chẳng rứa đổi, vẫn nhẹ nhẹ như vậy. Các ngọn đèn sáng chói ngoài kia vẫn tất yêu nào so được với ánh nắng thuần khiết tự nhiên và thoải mái này được. Tôi và hắn tự bao phủ lấy những suy xét trong mình, ngồi mặt nhau.Lúc về khách sạn cũng nên gần 11 giờ đồng hồ đêm, hai đứa lập cập vệ sinh cá thể rồi tranh thủ tấn công một giấc để ngày mai đi dạo cho thỏa thích."Ngủ ngon nha." - Hắn khẽ chúc tôi rồi đưa vào chăn ấm nằm bên bố."Cậu cũng vậy." - Tôi thủ thỉ giảm volume hết kích cỡ tránh đánh thức phụ huynh đang say giấc nồng rồi trèo lên giường ngủ.________________________________________________________________________________________________________________________________________Sáng hôm sau, tôi thức dậy thật sớm từ thưởng phiên bản thân mình bằng khung cảnh sớm mai nơi vùng đất biển khơi này. Phương diện trời từ xa như 1 viên ngọc đỏ chót rảnh rỗi nhú lên tỏa ra một luồng tia nắng lạ kỳ cơ mà đẹp mắt. Bầu trời xanh thăm thẳm cùng phần đa cục bông gòn trắng nuột càng làm rất nổi bật thêm form cảnh đẹp tuyệt vời này. Tôi nhanh tay chụp vài ba pô hình ảnh vô cùng là thẩm mỹ để sống ảo bên trên face thuộc insta. Thiệt không mức giá mấy phút tuổi thanh xuân.Eo ôi! Đông phệ khiếp, Tết tất cả khác. Tôi đem tay lau các giọt mồ hôi nhễ nhại bên trên trán, đứng trộn lẫn hàng người dài có khi hơn 2 cây số nơi chờ lên cáp treo qua Vinpearland. Ngay gần một tiếng đồng hồ đeo tay sau cuối cùng nhà tôi sẽ tại vị trên một vùng cáp treo, vượt sức tưởng tượng. Cả buổi kia tôi như ao ước nghẹt thở, tưởng bản thân ngủm luôn luôn rồi ấy, may mà mang theo cây quạt sạc pin sạc với mấy chai nước không thì "khô queo" thân trời nắng gắt thuộc làn gió hải dương nóng rát người rồi. Lúc đến đặt chân lên Vinpearland thì tôi new cảm thấy công sức của con người mình chi ra rất xứng đáng. Một khung cảnh hoành tráng xuất hiện trước mắt tôi, tuy đông nghịt bạn nhưng vẻ đẹp mắt hùng vĩ của khu chơi nhởi chẳng bị khỏa lấp. Phụ huynh vì quá đuối buộc phải kêu hai tụi tôi tự đi chơi đi, lát nữa tất cả gì call điện đi nạp năng lượng trưa sau. Còn hai tín đồ thì chui tọt vào cội cây bên gần đó ngồi nghỉ mát, phụ huynh tôi mà đi dạo thì lỗ vượt trời.Không phụ lòng xuất sắc của ba mẹ, tôi nghịch hết mình, trò nào cũng thử, thử đến nổi lục đậy ngũ tạng muốn trào ra hết. Quá đã! Hiếm khi nào gia đình mới có thời cơ đi đùa như vậy, nếu bố tôi không thực sự bận thì tôi phải tới trường thêm túi bụi. Đây sẽ là kỷ niệm cực nhọc phai trong tôi cùng cũng vào hắn nữa. Không biết bao giờ gia đình 4 người có thể cùng nhau đi dạo như bây giờ. Ngồi bên trên trò xích đu tảo vòng tôi quan sát hắn đang tươi cười cợt rạng nhóc con như ánh dương, mái tóc ngắn bay bay vào gió, đẹp mắt biết bao, thân quen thuộc ấm cúng biết bao, tôi lại càng không muốn xa hắn, trường hợp lỡ hắn mất tích khỏi tôi thì tôi sẽ như vậy nào? thời gian như con thoi, tương hỗ một tí xíu thôi nhưng đã ngay sát hết ngày. Tôi phương diện mũi rã rượi lết theo sau hắn, đòi hắn cài đặt xúc xích chiên thơm phức. Hiệu quả của cơn đói bụng này là tôi và hắn bị lạc. Bố mẹ chắc đang vào khu biểu diễn sân khấu nhạc nước trước rồi nhưng đặc biệt là họ ngồi mặt hàng ghế nào new được cơ chứ. Tôi cố gắng que xúc xích nhìn một đám bùi nhùi phía bên trong khán đài mà lại hoa mắt, sợ thời điểm vào đó có khi tôi với hắn lạc nhau luôn."Hai đứa đâu rồi?" - tin nhắn của mẹ."Con mua đồ ăn vặt tảo qua trở về mẹ đâu mất tiêu rồi." - Tôi sụt sịt nhắn lại."Trong trên đây đông lắm, thôi bé với Khải ko kể đó chờ đi ha. Bố mẹ xem hoàn thành rồi ra. Vậy ha, bye bye baby. Nhớ mở loa điện thoại lớn vào, bà mẹ ra bà mẹ gọi." - Tin nhắn cực kì phũ phàng của mẹ đã có tác dụng trái tim nhỏ dại bé của tôi tan vỡ. Tôi ôm năng lượng điện thoại, mặt xám đen, khóc không thành tiếng. Tôi có muốn coi màn biểu diễn nhạc nước mà, hiu hiu. Nhưng mà đông vì vậy thì có cho tiền tôi cũng không đủ can đảm lớn xớn chạy vô, điện thoại còn có 5% sạc thôi, lạc một chiếc đời tàn. Cũng cái tội selfie, chụp hình sống ảo nhưng ra, à còn cái bé ma đói chết tiệt này nữa, chết đi Hạ."Sao rồi?" - Hăn nghiêng bạn đưa song mắt tò mò nhìn tôi."Mẹ nói trong các số ấy hết chỗ rồi, ở ngoại trừ đây hóng đi." - Tôi ngồi xuống ghế đá nhai nốt miếng món ăn còn lại."Vậy đi chơi vòng quay chiến mã gỗ đi, bao gồm gì kêu người mẹ ra đó, chỗ đó cũng gần bến phà mà. Màn trình diễn nhạc nước thôi mà có gì lên mạng coi." - Hắn cười nhéo hai cái má phụng phịu của tôi.Vừa nghe hai chữ ngựa gỗ, đôi mắt tôi sáng rực như đèn pha ô tô. Trong đầu tôi, một phong cảnh hường huệ bay nhảy mọi nơi. Tôi nhanh chóng đồng ý lia lịa rồi hăng hái chạy ra chỗ con ngữa gỗ. Nơi mà mọi tập phim Hàn Quốc hầu như có, một nơi tràn đầy ánh sáng, một chỗ vô thuộc lãng mạn nếu như bạn không F.A. Sự nhiệt huyết của tôi bớt dần số đông theo những bước chân mệt mỏi, 15 phút rồi, rã hết cả giò.Cuối thuộc cũng tới, phìu. Vòng xoay ngựa gỗ, không khác mấy khu vui chơi giải trí chỗ tôi bao nhiêu, chỉ bao gồm điều là new hơn và bí quyết trang trí rất đẹp hơn mà lại thôi. Nhớ lần đầu tôi thấy vòng quay này, tôi mắt chữ A mồm chữ O tưởng như mình đang thấy cả một thế giới cổ tích thu nhỏ, tôi còn nghĩ về rằng có cô tiên nào đó đã làm phép nữa cơ, nghĩ về lại hồi nhỏ dại ngây thơ thật. Tôi lựa chọn con con ngữa bự nhất nhưng mà đu lên còn hắn chọn con ngựa chiến lớn nhì bên cạnh tôi. Âm thanh nghe như tiếng vỏ hộp nhạc vang lên, vòng xoay rùng mình chuyển động, tôi hồi hộp ôm cổ con ngựa chiến trắng muốt điểm dây cương xanh ngọc bóng sáng mà hụ hét. Dù cho có đi bao nhiêu lần đi nữa thì xúc cảm thích thú vẫn như thời gian ban đầu. Hắn không chịu nổi tính khí trẻ con của tôi bắt buộc liền giơ chân đá mấy chiếc vào chú ngựa đáng yêu tôi đã cưỡi. Cả vòng xoay chỉ có 2 đứa tôi, mọi người đã dỡ ra chơi mấy trò xúc cảm mạnh hết rồi. Tôi buông thõng tay đang cố gắng vào thanh đứng màu vàng, khều hắn. Dịp hắn trở về tôi liền tóm đem tay hắn, dữ thế chủ động hoàn toàn. Vòng xoay cứ quay, giờ nhạc cổ tích cứ vang lên, còn tôi vẫn cứ nắm chặt tay hắn ko buông. Dịp lắc cái đầu tôi đung chuyển tay đang cầm tay hắn, chú ý hắn cười tít mắt. Ánh mắt tràn đầy trìu mến đó xoáy vào rạm can tôi, có tác dụng trái tim tôi lạc nhịp đập.Ước gì thời gian hoàn thành trôi
Để em hoàn toàn có thể ở bên anh
Lâu rộng chút nữa._______________________________________________________________________________________________________________________________________________________
“Á học tập đến lúc nào mới ngừng đây!!! Mai thi rồi hiu hiu.” – Tôi ở trên giường hắn lăn lộn, lăn lộn không sẽ còn đem chân chọt chọt hắn.

Bạn đang xem: Chị lỡ yêu em rồi chàng trai à


Tôi không học bài xích được thì hắn chớ hòng nhé! Hắn bị tôi phá ngay lập tức quay qua bóp mũi tôi một cái đau điếng. Á á á! Xoa mũi đỏ lè như chú hề tôi ôm gấu bông phịu má cố kỉnh nặng nước mắt.
“Ngốc!” – Hắn thấy tôi vậy cũng chẳng mang lòng yêu thương hoa tiếc ngọc còn cốc đầu tôi thêm một cái. – “Học ko được lại chạy qua trên đây phá, lại vừa trộm cướp vừa la làng mạc nữa chứ.”
“Đi nghịch đi, không học tập nữa đâu. Sao cậu học vô tuyệt vậy?” – Tôi nằm bẹp ra, mức độ ngồi dậy cũng ko có.
“Chị cũng cuối cung cấp rồi, thế học đi, mốt thi Đại Học new đậu được chớ.” – Hắn dịu dàng nói.
“Không thi Đại học đâu, ai ai cũng bắt bắt buộc thi đậu, đâu chỉ Đại học tập là tuyến phố duy tốt nhất đâu.” – Tôi cằn nhằn.
“Nhưng nó là nhỏ đường tốt nhất rồi.” – Hắn con quay ghế lại, cười hiền từ nhìn tôi – loại con bé dại lớn già đầu nhưng cứ như con trẻ lên ba.
“Lỡ bà bầu bắt chị đi du học tập thì sao? Chị không muốn xa cậu đâu!” – Tôi nhảy dậy chú ý hắn, điều này là để ý đến mới vụt qua vào đầu tôi, mà lại tôi sợ.
“Mới bao gồm học kỳ 1 thôi mà, chị làm cái gi nghĩ nâng cao thế.” – Hắn rướn bạn tới vuốt tóc tôi.

Xem thêm: Viết Bài Văn Tả Nhân Vật Doremon, Tả Nhân Vật Hoạt Hình Doraemon Lớp 5


“Không mong đâu.” – chưa bao giờ ma xui quỷ khiến làm sao tôi ko tự nhà được nhưng mà nhào cho ôm hắn, ôm hắn chính xác là mang lại cảm xúc thật bình yên, nóng áp.
“Chị sao vậy? thiệt là. ước ao uống trà tranh không? Tôi đi cài đặt cho.” – Hắn mặc dù nói vậy tuy thế lại tựa cằm tột đỉnh đầu của tôi, tay vòng ra sau lưng tôi vuốt vuốt, không muốn đi.
Hắn cười cợt bất lực đành bỏ bài xích vở sang 1 bên lết xác xuống bếp cắt chanh thế chanh có tác dụng trà tranh “made by Khải” đến tôi uống. Cả buổi đó tôi ngồi sống bàn dưới phòng bếp nhìn hắn, cảm xúc mình đúng là con bé dại hạnh phúc nhất trái đất này. Sau thời điểm uống xong, tôi đã ngoan ngoãn chịu đựng lên phòng học tập bài, tuy vậy lâu thọ vẫn chuồn qua chống hắn phá hắn mấy cái mới chịu về lại chống mình. Thiệt sự là muốn qua đó học lắm nhưng mà mà sơ lo ngắm fan ta quên học tập lên thì chết. Cơ mà quên nói, trà chanh hắn có tác dụng đúng ngon luôn, cài haaaaa.
*

“Sao yêu cầu cản, tình cảm là chuyện mỗi cá nhân, có thể xúc cảm của bà như thế này tuy nhiên của tui lại khác. đặc biệt quan trọng là đó là niềm hạnh phúc của bà, bà buộc phải tự quyết định, tui là các bạn bà tui đề xuất ủng hộ bà chứ. Chỉ cần bà không đi sai hướng và chúng ta mãi là bạn là được rồi.” – Tôi ko giỡn nữa mà nghiêm túc nhìn trực tiếp vào đôi mắt Dĩnh Vy nói.
Tôi vốn sẽ nói rồi, mấy chuyện tình yêu thầy trò này tôi chẳng tất cả tí gì phản nghịch đối cả. Tình ái của tôi vốn dĩ đã hết sức kỳ lạ rồi. Tôi với nữ giới là bạn bè, chỉ việc nàng không làm hung tin gì với nàng không bị tổn sợ thì dù nàng làm cái gi tôi cũng trở nên luôn bên cạnh nàng với ủng hộ nàng.
“Sao tui yêu bà thay này cơ chứ. Hu hu hu bà làm người yêu tui luôn đi.” – Dĩnh Vy nhì mắt rưng rưng chú ý tôi, sau đó dấn thân ôm tôi chặt đến nỗi tôi ngộp thở luôn.
“Ặc ặc ngộp thở chết rồi. Bà là loại đồ bắt cá nhì tay.” – Tôi la oai phong oái mà trên môi lại nở một nụ cười tươi tắn. Lại lần nữa cảm thấy bạn dạng thân thật may mắn.

*

Văn Án… 

*

Chương 1: ký kết Ức…


Đa phần website của ta cũng chỉ đăng mấy loại truyện tuyệt mấy loại văn án vị ta viết. Ta cũng không edit truyện, có hứng thú thì ta sẽ viết mấy đoản. Ta muốn mọi fan nếu gồm lấy thì nói với ta một giờ đồng hồ :"> Hí hí