Tôi gắng tờ đưa ra phiếu mười triệu kia giống hệt như củ khoai lang rộp tay vậy, mặt đầy khổ sở.Mặc dù tôi không muốn tham lam bất cứ thứ gì mà lại mà hành vi tôi của mình lại khiến Trần Thanh Vũ buôn bán rẻ tôi.Trong mắt anh, tôi nắm mười triệu này chỉ cần vừa mới bước đầu thôi.Sau khi nhìn bóng sườn lưng Trần Thanh Vũ từ từ biến mất, tôi mới phát hiện nhì mắt ngấn lệ vẫn tuôn ra như suối.Tôi biết vấn đề ở đâu nhưng tôi không giải pháp nào đổi khác được.Giữa người và bạn thật sự bao gồm một khoảng cách không thể như thế nào vượt qua! sau thời điểm lấy được tiền, tôi đi thẳng mang lại nhà mẹ.Nhìn vẻ ý muốn đợi của chị em thì chuyển tấm bỏ ra phiếu mười triệu mang đến bà, tôi không thích nói gì nhiều đề nghị nghiêng đầu con quay đi.Sao ko lấy nhiều một chút? Nói mười triệu thì cậu ấy trái thật chuyển mười triệu sao, vừa mới đây mẹ thong dong rỗi không có việc gì tạo sự muốn sắm sửa nhỏ.” người mẹ nhìn thấy bỏ ra phiếu khôn cùng vui vẻ, kế tiếp lại bất mãn nói.Tôi nghe hoàn thành câu này của mẹ, trong lòng không khỏi nổi giận: “Mẹ, công ty họ Trần không hẳn ngân hàng, cũng không phải máy rút chi phí của chúng ta!” Mười triệu đã siêu quá đáng, hơn thế nữa chi nhiều hơn thế thu chính là hình tượng của tôi trong lòng Trần Thanh Vũ.Nhưng bà mẹ tôi không bao giờ hiểu.“Con là fan nhà bọn họ Trần, chúng ta lấy một ít chi phí thì sao chứ?” bà mẹ ưỡn ngực, thẳng thừng nói.Sau khi tôi nghe vậy, hốt nhiên nhiên trong tâm vô cùng đau xót: “Mẹ, ví như như người mẹ còn thấy cảm thấy không được thì trả tiền này lại cho con. Bà bầu tự đi tìm kiếm người bên họ è cổ đi, con không phải lo ngại nữa.” Nói xong, tôi cù mặt loại bỏ đi nhưng chị em nắm tay tôi lại, mỉm cười ngượng nói xin lỗi rồi còn bảo tôi sinh sống lại ăn uống cơm trưa.Tôi không tồn tại hứng thú nên không thích ăn, lắc đầu thẳng.Nhưng bà còn chưa buông tay, liếm môi nói: “Tiền thôi mà, mười triệu cũng đầy đủ rồi, nếu bé không mê say thì không đem nữa… nhưng lại mà con rất có thể tìm è Thanh Vũ cam kết một hợp đồng siêu thị quần áo ở shop tổng đúng theo của nhà bọn họ không? Đây là chuyện hai bên đều sở hữu lợi, cậu ấy đang đồng ý.” Tôi nghe hoàn thành giậm mạnh bạo chân.Bà muốn áo quần sản xuất trong xưởng của anh ý cả gia nhập vào shop tổng hợp lừng danh dưới trướng tập đoàn Trần Thăng.Tôi hiểu rất rõ, rất nhiều thứ được cung cấp ở shop tổng hợp đông đảo là đồ mắc tiền.Hơn nữa chất lượng còn siêu cao, kiểm tra rất nghiêm khắc.Với sản phẩm được chế tạo ở xưởng của anh cả thì vốn dĩ ko vào được.Tôi thiệt sự siêu phiền, cá tính của bà mẹ là như thế, luôn luôn không suy nghĩ thấu đáo.Rõ ràng là chỉ chiếm hời của người khác còn nhận định rằng trên mặt bạn dạng thân dát vàng! nếu quả thiệt là chuyện phía hai bên cùng hữu ích thì còn lợi dụng kêu tôi đi thì thầm làm gì? “Chuyện này mẹ bảo tự bản thân anh cả đi nói chuyện với tập đoàn lớn Trần Thăng đi.Con không có quyền can thiệp vào chuyện quá trình của nai lưng Thanh Vũ.” Tôi cau ngươi nói.“Trần Thanh Vũ là ông xã con, con nói chuyện với Thanh Vũ một chút ít thì dứt rồi.Chẳng lẽ nhỏ cảm thấy như vậy là phiền phức sao?” chị em không nhịn được nói.Tôi thêm từng chữ một: “Đừng kể tới việc trước tiếng con trước đó chưa từng can thiệp vào chuyện có tác dụng ăn trong phòng họ Trần, vẫn muốn cũng không can thiệp được.Mẹ chớ trách con nói thẳng, vốn dĩ áo xống trong xưởng của anh cả ko đạt tiêu chuẩn, ý muốn mở shop bán xống áo ở tập đoàn lớn Trần Thăng chắc hẳn rằng là chiêm bao rồi.” “Làm gì nằm mơ? Giám đốc tập đoàn lớn Trần Thăng là bé rể mẹ, hiện thời mẹ muốn cho áo xống trong xưởng nhà mình gia nhập vào siêu thị tổng vừa lòng của lũ họ thì sao chứ? Chuyện đôi bên cũng đều có lợi, sao lại ko được?” Vẻ mặt bà bầu khó hiểu.Tôi biết bà bước đầu làm loạn rồi, vốn dĩ nói không thông được yêu cầu bèn qua loa đem lệ bảo rằng mình đã trở về điều đình với nai lưng Thanh Vũ thử.Vì thế mẹ mới thích hợp buông tôi ra, để tôi đi khỏi.Tôi long dong trên đường, cũng ko muốn trở về nhà họ Trần, buồn bã đến mức ngần ngừ phải có tác dụng gì.Một cơ hội lâu sau, tôi gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho Diệu Hoa bảo Diệu Hoa ra nói chuyện với tôi.Nhận được năng lượng điện thoại, cô ấy cứ nắm mà lập tức chạy ra.Thấy tầm dáng của tôi thì cô ấy đoán chừng trong thâm tâm tôi bao gồm chuyện ảm đạm phiền nhưng cô ấy ko hỏi nhiều, nói sẽ dẫn tôi đi thả lỏng.Sau đó, cô ấy chuyển tôi mang lại New World để uống rượu.Uống vào một chút rượu, tôi lại không nhịn được khát khao ước ao kể chuyện của bạn dạng thân bèn nói mang đến Diệu Hoa số đông chuyện mấy ngày nay.Diệu Hoa tức giận muốn đi kiếm Trần Thanh Vũ tính sổ.Tôi kéo Diệu Hoa lại, cười cợt khổ quan sát Diệu Hoa rồi nói: “Diệu Hoa, trong tâm anh ấy không có chỗ mang lại mình.” Diệu Hoa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Từ trước tới lúc này anh ta đầy đủ để cậu cô quạnh, bây giờ còn tất cả con với Nguyễn Mỹ, ngay cả ly hôn cũng thông báo cậu? trần Thanh Vũ, làm thế nào anh ta có thể như vậy chứ, tất cả tiền thì ngon lắm à?” “Hiện tại mình khôn xiết mệt mỏi, đến hiện nay mình bắt đầu biết được đàn mình không hẳn người của cùng một nắm giới.Chỉ là bản thân vẫn luôn luôn nghĩ rằng chỉ việc mình nguyện ý chờ thì sẽ có được thu hoạch, tuy vậy không ngờ…” Tôi uống một hớp rượu, ánh mắt mông lung.Trước kia, Diệu Hoa đang nói cùng với tôi đừng dở người ngốc giao cả trái tim lên người Trần Thanh Vũ.Nhưng nhưng mà tim tôi vẫn giao ra thì làm sao có thể thu về chứ.Tôi vẫn cho rằng chỉ việc tôi ngoan ngoãn, ở biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang chờ trần Thanh Vũ, có tác dụng một người vk hiền dâu thảo thì nhất mực Trần Thanh Vũ sẽ cảm xúc chỗ tốt của tôi, sẽ quay đầu lại nhìn tôi một chút.Nhưng mà lại tôi sai rồi, hoàn toàn sai rồi.Trần Thanh Vũ lướt qua tương đối nhiều phong cảnh, mà lại chỉ có cảnh quan này là tuy vậy anh đã từng dừng lại nhưng chưa hề nhìn thử một chút.“Cậu thật sự muốn ly hôn sao?” Diệu Hoa kháng đầu, ánh mắt thương hại quan sát tôi hỏi.“Có thể ko ly sao?” Tôi hỏi ngược lại, Diệu Hoa im lặng không nói gì.Uống mang lại nửa đêm, tôi và Diệu Hoa đặt 1 căn phòng ngủ ngay kề bên quán rượu.Hôm sau sau khoản thời gian tỉnh rượu, tôi nói với Diệu Hoa rằng muốn tìm vấn đề làm, rất có thể đến công ty của cô ấy không.Diệu Hoa đang thao tác ở tập đoàn lớn Thời Quang, trải qua Diệu Hoa thì tôi cũng có thể có chút hiểu biết về công ty này.Công ty này khá thích hợp với sở mê say và siêng ngành cơ mà tôi học tập trước đây, đó là chăm ngành thiết kế.“Với năng lượng của cậu, chắc chắn không thành vấn đề.” Diệu Hoa đồng ý nói: “Nhưng nhưng sẽ cần tín đồ bên chăm ngành đó phỏng vấn.Cậu trở về để những bản thiết kế phòng thao tác làm việc trước trên đây của cậu vào vào sơ yếu hèn lý lịch.” “Được.” Tôi gật đầu đồng ý một cái, trong tâm địa thầm trông đợi.Tốt nghiệp đại học kết thúc thì tôi đã kết hôn với trằn Thanh Vũ, sau khi kết hôn cũng chưa từng đi làm.Mẹ chồng nói rằng cho dù sao tôi cũng đã làm bà xã của trằn Thanh Vũ rồi, công việc phía bên ngoài sẽ có tác động không tốt.Bà ấy nói nếu tôi gả cho nhà họ nai lưng thì phải vâng lệnh theo quy cũ trong phòng họ Trần.Tôi cũng tương đối ngây thơ đề nghị đã đồng ý.Cũng may, tuy vậy hằng năm đều chờ đợi ở công ty họ Trần không còn ra khỏi cửa nhưng do giải sầu vào lúc buồn chán và cô đơn, mặt khác cũng tránh cho bài toán quên hết toàn cục những kiến thức và kỹ năng đã học đề xuất tôi sẽ len lén thi công phòng thao tác làm việc trên mạng.Làm các bước này rất 1-1 giản, tới các trang mạng bài bản tìm người tiêu dùng rồi dựa theo yêu ước của đàn họ để làm phiên bản thiết kế.Sau kia thì đấu thầu, quý khách hàng nào nhìn trúng sẽ mua lại.Nhưng mà lại tôi xây cất không nhiều, tiền tìm kiếm được cũng không nhiều.Bởi vì thao tác làm việc nhà khá nặng nhọc lại còn phải xã giao khi buộc phải thiết, hại mẹ ông xã phát hiện cần tôi luôn thao tác làm việc vào tối khuya.Cũng may trần Thanh Vũ không thường về nhà, thời hạn tự do ban đêm của tôi cũng đầy đủ.Bây giờ, tôi ly hôn với è Thanh Vũ thì sẽ không tồn tại nguồn kinh tế tài chính cho bắt buộc tôi phải chuẩn bị sẵn sàng, kiếm tiền tự nuôi phiên bản thân và trả số nợ còn thiếu cho trằn Thanh Vũ.“Cái gì? người tiêu dùng không thích hợp với bản thiết kế? lẽ nào cậu không biết tập đoàn muốn tranh giành quyền rao bán của cửa hàng tổng hợp mặt Paris sao?” “Không có phương thức nào có công dụng cả, bảo bạn bên bộ phận thiết kế lôi ra một phiên bản thiết kế khiến người tiêu dùng hài lòng.Nếu ko thì tổng thể cút không còn đi.” Buổi trưa, lúc tôi về nhà họ è thì nghe thấy è cổ Thanh Vũ tức giận với cấp cho dưới trong thư phòng..

Palatino Linotype

Bạn đang xem: Nụ cười của em là độc dược với anh

Bookerly
Minion
Segoe UIRoboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text

Xem thêm: Những kẻ lãng quên - search results for: 'nguoi trong tan giang ho

Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Tôi cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ xíu này như vậy, cẩn thận bảo vệ như vậy nhưng lý do lại không thể nữa rồi? tất cả đều là lừa gạt bao gồm đúng không? Đứa nhỏ xíu của tôi không có chết, ko có.. đúng không? “Đừng khóc, bởi vậy sẽ không giỏi cho sức khỏe đâu.” Lê Minh quang ôm tôi vào ngực một lượt nữa, bàn tay dịu dàng hiền hậu vỗ dịu sau sống lưng tôi. Tôi cũng ko nhịn được nữa, tựa vào ngực Lê Minh Quang bật khóc thiệt lớn. Đứa nhỏ nhắn của tôi… không thể nữa… đứa bé… không thể nữa rồi. Tôi bắt buộc làm gắng nào đây? rốt cục tôi buộc phải làm rứa nào đây? Hu hu hu… Tôi ngậm lấy xống áo của Lê Minh quang khóc rống lên. “Thật xin lỗi… Huỳnh Bảo Nhi… thiệt xin lỗi…” trong mơ màng, tôi nghe thấy Lê Minh quang quẻ nói xin lỗi với tôi. Tôi ý muốn nói với Lê Minh quang quẻ rằng chuyện này không liên quan gì mang lại anh ấy cả, anh ấy vẫn luôn ở cạnh bên để chăm sóc tôi. Đứa nhỏ xíu không còn nữa bắt buộc tôi vô cùng đau lòng tuy nhiên mà từ bỏ trước mang đến giờ tôi chưa từng trách Lê Minh Quang. Huỳnh Bảo Nhi, em tỉnh giấc rồi sao?” Tôi bất tỉnh một lần nữa, lúc tỉnh lại sẽ là bảy tiếng rưỡi tối. Tôi khẽ đảo mắt, bắt gặp Trần Thanh Vũ sẽ ngồi bên rìa giường. Khi bắt gặp Trần Thanh Vũ thì ngay mau chóng tôi cảm xúc ngực bản thân như nổ tung. Đều tại nai lưng Thanh Vũ… tất cả đều là do Trần Thanh Vũ sai đề xuất anh new hại chết đứa nhỏ nhắn của tôi… Là trần Thanh Vũ sợ chết bé của tôi. Tôi trong ánh mắt chằm chằm vào nai lưng Thanh Vũ, nỗ lực chống đỡ cơ thể, cần sử dụng hết sức lực toàn thân hét lên với nai lưng Thanh Vũ. “Đi ra ngoài ngay… cun cút khỏi mắt tôi ngay… tôi không muốn nhìn thấy anh.” “Đứa nhỏ nhắn không còn nữa, tôi thật sự cực kỳ xin lỗi. Sau này chúng ta vẫn sẽ sở hữu được đứa bé nhỏ của mình mà Trần Thanh Vũ ko tức giận, mặc mang lại tôi tấn công đấm lên người anh, Nghe dứt lời nói của è cổ Thanh Vũ, tôi không nhịn được nhảy cười thật to lớn tiếng. Gồm đứa nhỏ nhắn của mình nữa mà? trằn Thanh Vũ, anh gồm biết không, con của chúng ta đã bị tiêu diệt rồi, bị tiêu diệt trong tay người đàn bà mà anh say đắm nhất…
*

Anh bao gồm biết chuyện đó không? “Trần Thanh Vũ, tôi vẫn báo cảnh sát, tôi mong muốn để Nguyễn Mỹ từ bỏ gánh lấy hậu quả cơ mà cô ta làm ra ra. Còn có chuyện lần trước nữa, cô ta thi công bẫy hãm hại tôi, bây giờ tôi sẽ tuyệt vời và hoàn hảo nhất không bỏ qua mất nữa đâu.” Tôi lạnh mặt xuống, mỉm cười lạnh nói với è cổ Thanh Vũ. Nhan sắc mặt trằn Thanh Vũ đổi khác đột ngột, anh vắt lấy cổ tay của tôi, đè tôi lên giường. Hô hấp nóng bỏng nguy hiểm của anh phả vào đống má tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, em đã gật đầu đồng ý với tôi rằng đang không thủ thỉ đó ra phía bên ngoài mà” “Bây tiếng tôi ân hận hận rồi, tôi sẽ không bỏ qua mang đến Nguyễn Mỹ nữa. Cô ta sẽ giết nhỏ của tôi, tôi duy nhất định đề xuất bắt cô ta thường mạng” “Huỳnh Bảo Nhi, buông tha cho cô ấy đi.” con ngươi trằn Thanh Vũ tối xuống, trầm các giọng nói với tôi. Tôi mỉm cười lạnh một tiếng, sử dụng sức đẩy khung hình Trần Thanh Vũ ra, nói với giọng mỉa mai: “Anh tất cả tư cách gì ra lệnh cho tôi?” “Nguyễn Mỹ đẩy tôi ra giữa đường, suýt chút nữa tôi đã biết thành đụng chết. Tuy thế cũng may mạng của tớ lớn, chỉ có mỗi đứa con chết thôi. Hiện thời tôi sẽ không bỏ qua mang đến cô ta đâu, các người ngóng bị quy định trừng trị đi.” “Em mong thế nào mới bỏ qua đến Nguyễn Mỹ?” nai lưng Thanh Vũ đứng lên, khuôn khía cạnh u ám khiến tôi duy nhất thời ko thể nhìn thấy rõ được vẻ khía cạnh của anh. Tôi dùng sức cắm môi, lòng mắt lóe lên một tia hận nhìn chăm bẳm Trần Thanh Vũ. Bỏ qua mất cho Nguyễn Mỹ? tại sao tôi yêu cầu bỏ qua mang đến Nguyễn Mỹ chứ? nai lưng Thanh Vũ… anh nghĩ tôi là người xuất sắc đến vậy sao? Nguyễn Mỹ vẫn giết đứa con của tôi, bây giờ anh lại ý muốn tôi làm lơ cho Nguyễn Mỹ. “Trừ phi anh chết.” Tôi hất cằm lên, ánh nhìn lạnh như bằng nhìn vào mặt è cổ Thanh Vũ rồi nói. “Em yêu… đứa nhỏ xíu kia do vậy sao?” nai lưng Thanh Vũ trầm các giọng nói với tôi. Âm thanh của anh sở hữu theo chút cô đơn, tôi ko muốn nghiên cứu xem tại sao anh lại nói chuyện với giọng điệu cô đơn như vậy. Hiện giờ tôi chỉ gồm một suy nghĩ là cần giết Nguyễn Mỹ, phải báo thù cho con của tôi. “Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa” Tôi quay đầu sang một bên qua, nỗ lực thật chặt loại chăn vào tay. Bao gồm lẽ ánh nhìn của trằn Thanh Vũ sẽ hiện lên vẻ đau khổ, tuy vậy tôi không quan sát thấy. Không khí dần dần trở cần lạnh hơn. Ngay vào lúc tôi nhận định rằng Trần Thanh Vũ đã loại bỏ đi thì một đồ gia dụng lạnh như băng đặt vào vào tay tôi. Bên trên đỉnh đầu, âm thanh bình tĩnh của trằn Thanh Vũ vang lên. “Cứ đâm nó vào tim tôi, giả dụ như… em hoàn toàn có thể hết khó chịu thì xin em hãy bỏ qua mất cho Nguyễn Mỹ lần này.” Tôi sợ hãi nhìn è cổ Thanh Vũ… Sau đó, tôi đựng tiếng mỉm cười thật to, cười hết sức lớn, nước mắt trong hốc đôi mắt cũng ko nhịn được nhưng chảy ra. Làm lơ cho Nguyễn Mỹ… nai lưng Thanh V… đây chính là câu trả lời của anh sao? thế ra anh lại yêu Nguyễn Mỹ cho như vậy? sau khoản thời gian cười xong, tôi sờ khóe đôi mắt của mình, chú ý về cặp mắt sâu thăm thẳm kia của trằn Thanh Vũ, mỉm cười nói: “Đáng tiếc là tôi không muốn bỏ qua mang đến Nguyễn Mỹ, trong mắt tôi, mạng của anh ý không trân quý một đồng như thế nào cả.” cơ thể Trần Thanh Vũ căng cứng, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi một thời điểm lâu rồi tiếp đến mới kéo lê cả cơ thể cao bự đi về phía cửa, dần dần biến mất trước mắt tôi. Chú ý bóng sống lưng cô độc rời đi của è cổ Thanh Vũ, khí lực toàn bộ cơ thể tôi hình như bị rút không còn ngay lập tức vậy. Tôi nằm trên giường, khẽ thở ra một hơi, nhìn chăm chăm vào vùng bụng bằng phẳng của mình, trong tâm dậy lên một cảm giác vô cùng tức giận. Nguyễn Mỹ… Nguyễn Mỹ… Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có được một ngày như vậy, sẽ hận một người thanh nữ nhiều như vậy, hận đến cả muốn uống hết tất cả máu thịt của cô ta, lột sạch sẽ da của cô ấy ta ra cho chó gặm. “Huỳnh Bảo Nhi, đứa nhỏ nhắn không còn nữa, cô rất vô vọng đúng không?” sau thời điểm Trần Thanh Vũ ra khỏi tầm một tiếng thì Nguyễn Mỹ cho phòng bệnh tình của tôi. Cô ta đắc ý quan sát tôi ở trên nệm bệnh, cười vô cùng độc ác. Tôi ngước mắt lên, ghẻ lạnh nhìn Nguyễn Mỹ, cố gắng hết mức độ để chế ước thù hận của bạn dạng thân. “Ai bảo cô ao ước giành è cổ Thanh Vũ cùng với tôi, tôi sẽ nói rồi, tôi sẽ khiến cho cô bị tiêu diệt không được khoan thai mà. Đây mới chỉ là bước đầu thôi, cô thiệt sự khiến tôi rất thuyệt vọng đấy, thế mà bạn dạng thân cô lại không sao cả. Mặc dù đứa bé kia đã bị tiêu diệt rồi, chỉ là bên cạnh đó Trần Thanh Vũ phân vân rằng đứa bé nhỏ kia… thật ra là của anh ý ấy đúng không?” Đột nhiên vẻ phương diện Nguyễn Mỹ kinh hãi của Nguyễn Mỹ giáp lại sát tôi, nói các lời tàn độc cùng với tôi. Thì ra Nguyễn Mỹ hiểu ra đứa trẻ con trong bụng tôi là của è cổ Thanh Vũ? Tôi ráng chặt chăn, lạnh lùng nhìn khuôn khía cạnh méo mó của Nguyễn Mỹ. Người đàn bà này thật y hệt như ác ma vậy, sự ganh tị chỉ càng khiến một đàn bà trở bắt buộc xấu xí hơn thôi, mà lại Nguyễn Mỹ đó là loại fan này. “Người phụ nữ không biết hổ ngươi như cô, dám gợi cảm Trần Thanh Vũ để anh ấy lên chóng với cô. Cứ nhận định rằng mang thai nhỏ của trần Thanh Vũ thì anh ấy vẫn thích cô sao? Cô quan sát xem, mặc dù tôi có làm nên loại chuyện vắt này thì tín đồ mà è Thanh Vũ yêu sâu đậm vẫn luôn là tôi, cô chỉ giống như một trò cười của thiên hạ thôi.” Nguyễn Mỹ gửi tay ra, nỗ lực lấy cắm tôi rồi cười hết sức điên cuồng. Tôi chú ý Nguyễn Mỹ vẫn trang điểm lung linh trước mắt, cô ta giống như ma quỷ vậy, đùng một phát tôi cười nhẹ một tiếng. “Nguyễn Mỹ, cô cảm giác cô đã chiến thắng rồi sao?” Khuôn phương diện vốn tràn đầy thú vui của Nguyễn Mỹ đột chốc cứng lại. Cô ta sử dụng cặp mắt cute kia tàn khốc trợn mắt nhìn tôi rồi nói: “Cô mong mỏi nói gì?” “Cô cảm thấy mình đã thắng rồi sao?” Tôi lừ đừ từ trên chóng ngồi dậy. địa điểm bụng dưới của tôi vẫn còn đấy chút đau đớn, sảy thai tạo tổn yêu đương cho khung người rất những nhưng hiện nay tôi cũng ko quan tâm, xúc cảm đau âm ỉ trong bụng hệt như đang thông báo tôi rằng người đàn bà tên Nguyễn Mỹ trước đôi mắt đã làm nên những chuyện gì đối với tôi. Tôi cách từ trên chóng xuống đất, từng bước một trở về phía Nguyễn Mỹ. Phía bên dưới lại từ từ thấm ra máu, tôi nghĩ vệt thương vốn đã được khâu lại, bao gồm lẽ hiện thời đã bị nứt toạc ra một lần tiếp nữa rồi? tuy nhiên tôi vẫn luôn giữ vẻ mặt mỉm cười đến gần Nguyễn Mỹ. Nguyễn Mỹ bị dáng vóc này của tôi dọa sợ, cô ta không nhịn được hét lớn một giờ về phía tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cô hy vọng làm gì?” “Sợ sao? thật sự để cho tôi bất ngờ đấy, cô mà cũng có thể có một ngày biết sợ sao?” Tôi thấy Nguyễn Mỹ hét chói tai, cười cợt lạnh một tiếng rồi gửi tay ra sử dụng sức cố lấy cằm của Nguyễn Mỹ. Tôi nhìn chăm chắm vào khuôn phương diện của Nguyễn Mỹ, trong thâm tâm dâng lên một nỗi ngán ghét. Nếu như tôi bài trừ cả khuôn mặt sang chảnh đó của Nguyễn Mỹ thì bao gồm phải cô ta đang phát điên tuyệt không? “Cô dám rượu cồn vào tôi thì è cổ Thanh Vũ sẽ không còn bỏ qua mang đến cô đâu.” Nguyễn Mỹ uy ức hiếp tôi nói. Tôi vừa nghe vậy thì chỉ mỉm cười nhẹ một tiếng, bên trên mặt lộ ra vẻ giá lùng. “Vậy sao? sẽ không còn bỏ qua mang đến tôi sao? Nguyễn Mỹ, cô nghe mang lại rõ đây, hồi xưa cô là ác mộng của tôi, nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ biến đổi ác mộng của cô. Tôi sẽ để cho cô mỗi tối đều trải qua vào run sợ. Cô quan tâm đến cái gì thì tôi sẽ giành lấy loại đó, để cho cô nếm thử vị sống không bằng chết” Đây là vì Nguyễn Mỹ thiếu nợ nhỏ của tôi, tôi độc nhất vô nhị định phải đặt Nguyễn Mỹ trả lại. “Chúng ta cùng xem xem, tôi sẽ khiến cô không cười nổi nữa” Nguyễn Mỹ mỉm cười lạnh một tiếng, sử dụng sức đẩy khung hình tôi ra rồi lập tức rời khỏi. Tôi trào phúng chú ý bóng lưng Nguyễn Mỹ tách khỏi, cúi đầu xuống nhìn vết ngày tiết trên sàn nhà. Tôi còn có thể cảm nhận được cụ thể loại cảm giác đau đớn tận tim gan khi đứa bé rời khỏi cơ thể tôi. Đau tận tim gan? Tôi bít mặt nhàn ngồi xổm fan xuống đất, nước đôi mắt tràn tràn trề khuôn khía cạnh nhưng trong trái tim càng trở nên cứng rắn hơn. “Minh Quang, thật xin lỗi. Em chỉ sợ mình đã phụ lòng anh.” Tôi ở ở cơ sở y tế một tháng, trần Thanh Vũ cùng Nguyễn Mỹ không hề đến quấy rầy tôi. Tôi khiếu nại Nguyễn Mỹ ra tòa dẫu vậy mà bởi vì người nhà cô ta, thậm chí còn có cả è cổ Thanh Vũ hàng loạt giúp cô ta thoát khỏi sự truy hỏi cứu trách nhiệm của pháp luật, nên bọn họ chỉ đền bù tiền một chút ít là xong. Tuy vậy tôi hết sức không cam lòng nhưng lại tôi biết đây đó là hiện thực. Lũ họ phần đông là người dân có quyền thế, mà tôi thì không có gì cả. Nguyễn Mỹ là một ngôi sao 5 cánh sáng tầm kích thước quốc tế, có không ít người hâm mộ. Các người hâm mộ trên mạng kia vẫn luôn dùng trường đoản cú ngữ vô cùng ngặt nghèo để công kích tôi, nói tôi bởi vì ghen ty với Nguyễn Mỹ buộc phải mới cầm ý bày mưu hãm sợ hãi cô ta. Ngày tôi xuất hiện, tôi cùng Lê Minh Quang thuộc ngồi vào phòng ăn để ăn cơm. Tôi buông đũa vào tay xuống, ra quyết định nói ra dự tính của mình với Lê Minh Quang. Vốn dĩ tôi muốn bắt đầu lại với Lê Minh Quang, muốn trở thành một fan vợ thông thường như bao tín đồ khác, không suy nghĩ Trần Thanh Vũ cũng không xem xét Nguyễn Mỹ nữa. Cơ mà mà tôi không tranh đua với những người khác không có nghĩa là người ta cũng biến thành bỏ qua mang lại tôi. Trường hợp như Nguyễn Mỹ đã suy xét Trần Thanh Vũ vậy nên thì… tôi sẽ giật Trần Thanh Vũ đi, nhằm cô ta đau khổ. “Tại sao đề xuất nói phần nhiều lời này?” Lê Minh quang nghe vậy thì khẽ cau mày, anh ấy buông đũa vào tay xuống, êm ả nói với tôi. Tôi liếm môi, rũ mắt xuống nói: “Em không biện pháp nào quên đi người con đã chết của bản thân mình được.” Không giải pháp nào quên đi côn trùng thù này được. Tôi đã lâm vào cảnh vực sâu ko lối thoát. Tôi đã có lần ảo tưởng vào thời tương khắc đứa trẻ con ra đời, tuy thế mà toàn bộ những đồ vật này những bị Nguyễn Mỹ phá hủy. Nguyễn Mỹ tuyệt nhất định bắt buộc chịu trách nhiệm, duy nhất định cần trả lại mạng cho bé tôi.