Ngày em đứng lặng vị trí Nhật ký kết tình yêu buồn với ao ước anh vẫn quay trở trở về bên cạnh em nhưng đó chỉ cần ước muốn của em nhưng thôi. Em biết so với anh, em thật phiền toái, thật nhỏ nhen và là gánh nặng của anh.

Bạn đang xem: Nhật ký cho anh: sẽ mãi yêu em chứ

Tình yêu của một cô gái rất giản đơn. Được fan mình yêu yêu quý chân thành, như thế mới là hạnh phúc thật sự, nhưng bao gồm điều anh dường như không để điều ấy xảy ra…

Em đã không xong xuôi nhớ tới anh, luôn theo gần cạnh anh, rồi làm cho những bài toán như một đứa ngốc cạnh bên anh. Trái tim em thực sự đã đau đủ rồi. Em không muốn bạn dạng thân còn say sưa vào phần đông thứ bởi thế nữa.

Mỗi mau chóng mai thức dậy, em luôn gắng gượng gập quên đi đều ký ức về anh, phần đa giọt nước mắt lăn nhiều năm trên hai hàng mi. Cần quên anh chính là điều trở ngại nhất so với em. Em cầu mình tất cả đủ tự tin, sự quyết trung khu buông quăng quật hay làm bất cứ điều gì tổn thương anh, cơ mà trong sâu thẳm chổ chính giữa hồn em thì không chất nhận được em làm cho những việc đó với anh.

Tạm biệt nhé, trang Nhật cam kết tình yêu buồn

Trải qua 3 năm nay, tôi đã từ bỏ không ít thứ, bỏ những cuộc đi dạo với các bạn bè, vứt đi những mong ước của tuổi tx thanh xuân để lao đầu vào kiếm tiền và thực hiện những giấc mơ còn dang dở của mình.

Có thỉnh thoảng rất mệt nhọc mỏi, tôi tìm lấy một bờ vai. Tôi luôn nghĩ rằng bờ vai ấy sẽ đem lại cho tôi cảm giác yên bình, và sẽ là 1 chỗ dựa bền vững và kiên cố suốt cuộc này đến tôi. Tất cả sự nuốm gắng, mong mơ, ước mong tôi phần lớn từ bỏ hết, chỉ cần luôn gồm anh mặt tôi. Vậy mà anh không hiểu, rồi cuối cũng phần nhiều thứ tôi nhận thấy chỉ là việc lừa dối cơ mà thôi.

Giờ thì tất cả đã ổn định rồi, tôi trẻ khỏe lên từng ngày. Đôi lúc cảm xúc hơi bi tráng nhưng không gì bao gồm thế khiến cho tôi gục vấp ngã thêm nữa. Tôi nhảy dậy ngồi lặng lẽ khóc suốt đêm và cứ thế toàn bộ cứ chũm trôi đi, đầy đủ ký ức giờ đây đã không còn thuộc về tôi. Và đến lúc tôi gạt đi những làn nước mắt thì này cũng là cơ hội tôi đề xuất vui vẻ, nở một thú vui để bắt đầu một ngày mới trong xanh cùng với đa số công việc, ước mơ, tham vọng mới. Tôi ước ao chứng tỏ, dù không có anh bên cạnh, tôi vẫn tự tín sống tốt, vẫn khỏe khoắn sải bước trên tuyến phố mình đã chọn.

Dẫu sao, tôi vẫn luôn luôn cảm ơn định mệnh đã có anh đến mặt tôi, chính vì yêu anh mà tôi bao hàm trải nghiệm về tình yêu cùng cuộc sống. Lòng thấy vơi nhõm, dang rộng lớn cánh tay cùng thả lỏng cơ thể mình nhằm tạm biệt một khoảng đường khó khăn mà cuộc sống đã mang lại cho tôi. Nhất thời biệt tất cả những nỗi ưu tư mà tôi thường xuất xắc than vãn. Giã biệt anh, bạn mà tôi từng yêu thương tha thiết. Giã biệt nhé, các trang Nhật ký tình yêu thương buồn. Giờ đây chỉ còn sót lại những niềm vui và cả những kinh nghiệm để tôi ban đầu cho một chặng đường mới, tình yêu mới.

Những ngày cuối năm, bao gồm sự cảm thông sâu sắc đến lạ, tất cả cả hồ hết sự đổi thay và nỗ lực. Thời hạn chẳng chờ đón ai cả mà lại mỗi phút qua đi.


*

Đó là phần đa ngày tươi sáng mà tín đồ ta hay điện thoại tư vấn nó là tuổi trẻ, như một cơn gió nhè nhẹ giống như những giờ thở dài, chỉ một cái ngước lên rất cao hay cúi đầu xuống, thanh xuân cứ cụ mà trôi một bí quyết tồi tội, sườn lưng chừng.


*

Giá như ta đừng nói phân chia tay, thì chắc số đông nơi em hy vọng đi sẽ có anh đi cùng. Những ý định cùng nhau sẽ không còn phải dở dang. đều lịch trình anh sẽ lên sẽ không còn nằm trong ký kết ức.


*

“Cô 1-1 hẹn ta bất cứ lúc nào có thể cơ mà không buộc phải ngỏ một lời mời trước, cứ đâm thật rất mạnh tay vào tim làm bạn ta ngơ ngác một thời điểm rồi bắt đầu kịp phát giác, à… hóa ra là cô đơn.”


*

Tôi vẽ nỗi nhớ của bản thân bằng phần lớn câu chữ rời rạc lộn xộn, bởi văn phong lảm nhảm bế tắc. Vì chưng tôi lần chần vẽ nỗi nhớ thế nào, làm vậy nào nhằm nguôi đi nỗi lưu giữ về người…


*

Tận thuộc của tan vỡ người tất cả biết là gì không? Là ngày nhiều năm vẫn trôi dẫu vậy ta chẳng tất cả nhau bên đời. Lời nói dối tội nghiệp nhất là lời nói mà tín đồ ta ngang nhiên nói dối để ngụy trang đi cái cảm xúc


Loay hoay mặt mảnh kí ức thiệt gần nhưng lại hóa ra đang là dần cũ, nó cứ khiến tớ cảm thấy nao lòng giường vánh...

Xem thêm: Lật tẩy bí mật hậu cung trung quốc, bí mật việc tuyển chọn mỹ nữ hậu cung trung quốc


Người kỳ lạ ơi…, chắc hẳn rằng thành phố này quá đổi xa lạ cho nhì ta đứng cạnh nhau. Có những ngày ngồi cạnh nhau kể lẫn nhau nghe tâm tư tình cảm tình cảm của cuộc sống mình


Rồi ngày làm sao đó bọn họ cũng đã ổn cả thôi, ổn định với cái thời hạn hiện tại nhưng lại bức rứt với thời tx thanh xuân sai thời điểm


Bởi “nhân duyên” là vì trời định tuyệt lòng fan vì nhau mà lại thành… chính vì vậy nếu có “thương nhau” xin đừng để đó !!!


Có những cảm giác của một fan nào đó mang lại cho bạn suốt cuộc sống này các bạn cũng sẽ...


Tuổi trẻ cứ như một trận mưa rào, bỗng dưng đến rồi đột nhiên đi chỉ trong cái chiều bi thiết lấp ló sau ô cửa. Tuổi trẻ cũng giống như những giờ đồng hồ thở dài, chỉ một cái ngước lên cao hay cúi đầu xuống...


Chúng ta không hề trẻ, rứa lấy đâu ra dư thời gian để khám phá hết người này đến fan khác. Nói trực tiếp ra thì không phải không có mà là lười, lười phải bước đầu lại từ bỏ đầu, lười nên tìm hiểu… Rồi lại sợ không hợp, nuốm lại tốn thêm thời gian…


Chỉ yêu cầu em quay lưng đi… anh cách tiếp, hay chỉ việc mình buông tay một xíu. Vậy là lạc mất nhau giữa sài Gòn, vậy là trở thành bạn dưng trong cuộc sống nhau. Sài Gòn nói nhỏ dại nhưng không…


Chúng ta luôn tiếc nuối rất nhiều thứ đang qua đi, vẫn tuột khỏi tầm tay với. Tình thân cũng vậy, nó như các người bạn dắt tay cùng đi bên trên mỗi phần đường ngắn dài không giống nhau của cuộc đời...


Thời gian thật sự rất bự khiếp, là thứ mang đi tuổi thơ hồn nhiên đầy mơ mộng của mình. Vùi phủ đi những quan hệ lập lòe đã chớm nở...


Cuộc đời của con fan thật khó khăn hiểu cùng cũng thật kỳ lạ lẫm, có nhiều khi bạn dành không hề ít thời gian để biến đổi một quan tâm đến nhưng mãi chẳng thể biến đổi được. Nhưng bao gồm đôi khi chỉ cần một câu nói, một ánh nhìn đơn giản đi về cuộc sống thường ngày thì đầy đủ chuyện đang khác...


Định mệnh – là chiếc thứ đã đến mình chạm mặt nhau thân cái sài thành rộng béo này, đã mang lại ta cảm nhận được cái hạnh phúc này theo từng năm tháng. Nhưng chúng ta, những con người bình thường luôn phạm phải những sai trái bình thường...


Trong đời, ai cũng có song lần mong muốn cho thời gian quay trở lại. Nhưng mà chẳng phải là việc tiếc nuối một khoảnh khắc, một lời nói, một quyết định, hay điều gì còn dang dở, nhiều khi chỉ là niềm yêu đương nhớ thiết yếu mình lúc ấy...


Hé khung cửa sổ để ngắm nhìn thành phố. Dưới ánh điện đèn, phần đa hạt mưa trở bắt buộc lóng lánh nhưng có vẻ nặng nài hơn. Dòng người cứ núm vội vã nhưng chạy mưa, mặc cho từng cuộn nước ập vấp ngã vào phương diện nhau. Có lẽ về nhà là điều mà người ta hy vọng đợi...


Và ta lại mong bốc tương đối khỏi cái tp chộn rộn này, chỉ việc một phút giây thôi, được về cùng với nhà, với mẫu nơi êm ấm đó. Ngủ trọn một giấc. Thở số đông từng nhịp. Để ta biết mình không còn chơi vơi và ngột ngạt…


Hôm nay, chỉ vô tình thôi, mình thấy được cầu thành phố sài thành lẫn trong cơn mưa nhẹ nhàng đầu thu. Qua khung kính vốn mờ nhạt của chuyến bus quen thuộc thuộc, ni lại thêm nhòe đi vì chưng ướt, đa số thứ so với mình – sao biến hóa đến thế...


Mưa làm nhỏ thấy cô đơn quá… cái tuổi này vẫn không tìm cho chính mình được một bờ vai nhằm tựa, một bàn tay ấp triều mến, thân thương. đa số tình cảm chỉ nên loại cảm hứng chóng tàn, nháng qua


Có các ngày, nỗi buồn đánh chiếm hết chổ chính giữa trí tôi. Buồn đến nỗi nhìn gì cũng thấy ghét, làm những gì cũng thấy chán, chỉ ước ao chết đi mang lại xong. Tôi thường chuyển tay lên trán, ngước đôi mắt lên xà nhà rồi cứ lang mang với một đống để ý đến hỗn độn vô hình...