Khi ấy là khoảng tầm gần 11 giờ đêm một ngày thời điểm cuối tháng 12 năm 1972 trên con phố từ Nhổn hướng về phía hà nội có một người bạn trẻ trạc ngoài 30 tuổi đang cặm cụi đạp chiếc xe Thống Nhất 1 mình trong đêm.Cái giá của đêm đông miền bắc bộ làm cho không gian như sệt quánh lại, hơi thơ của người bạn trẻ như lan ra một vầng sáng sóng sánh trước mặt anh. Cái lạnh lẽo thấu sương đó được che chở bớt vị một chiếc áo trấn thủ dầy tất cả trần tuy thế đường chỉ hình trái trám không được mới kỹ cùng ngả màu xanh lá cây bợt bạt.Chàng tuổi teen khẽ huýt sáo ao ước xua chảy cái không khí cô tịch của đoạn đường vắng vẻ.Mấy cửa hàng hàng nước leo heo ngọn đèn dầu mà lại lúc 7 giờ tối khi chàng đi qua nay đã được bít chắn kín mít bằng mấy tấm phiên liếp. Thời kỳ chiến tranh phá hoại sinh sống Miền Bấc phần nhiều không được thực hiện nhiều ánh sáng, cứ trung bình 7 giờ về tối là tp hà nội đã chìm trong bóng đêm. Bao quanh chàng trai chỉ từ tiếng ếch nhái và côn trùng đều đều.Đột nhiên ở 1 ngã cha đường, bao gồm một cô gái cầm một chiếc làn khẽ hotline chàng trai đến đi nhờ xe, cô ấy nói vừa từ trong thôn xuống đường 32 này hóng ai đó cho đi nhờ vào xe vào thủ đô có vấn đề gấp. Trong hôm nay đây gồm một fan bạn sát cánh đồng hành thì trái là quá tuyệt, nam giới trai vui mừng cho cô bé ngồi sau xe cộ và cố ý đạp khoan thai hơn. Nhị người bắt đầu câu chuyện, cô nàng kể bên cô ở số ..*. Phố quan Thánh, anh chị đi sơ tán hết tận tô Tây, còn cô vào nhà người thân trong gia đình ở trong thôn này, bây giờ có bài toán gấp yêu cầu về trong phố. Con trai trai đề cập mình trong đội tự vệ tp. Hà nội chiều ni vừa cần đi vào đó có việc cho tới giờ này bắt đầu về được.Cả nhì vui vẻ thủ thỉ làm đoạn đường bên cạnh đó ngắn lại. Đi được một đoạn, chàng xiêu bạt thấy cô nàng khẽ teo ro, rum rẩy ngơi nghỉ sau xe, chàng mới bỗng dưng nhớ ra là cô nàng chỉ mang phong phanh một chiếc áo trắng té tà cao nhì bên. Con trai trai gấp vã giới hạn xe với galant cởi mẫu áo bông trấn thủ ra đưa cô bé mặc và bộc bạch rằng mình đạp xe lạnh quá! cô nàng e lệ khoác chiếc áo cùng cả hai tiếp tục cuộc hành trình. Con trai trai hồ hởi đề cập bao câu chuyện về cuộc đời mình còn chỉ nghe thấy đông đảo tiếng dạ – vâng thanh thanh từ phia sau. Câu chuyện đang vào mạch, đùng một phát có một câu chàng hỏi cơ mà đã nhị lần vẫn ko thấy cô nàng có trả lời? cánh mày râu trai quay trở lại mà tự dưng một cảm xúc lạnh buốt dọc sinh sống lưng. Sau xe cộ trông không! cô gái đã không còn đó từ khi nào !!!Chàng vội với đạp xe nhanh về phía Hà nội, cầu Diễn trên đây rồi, đã tất cả leo lét ánh đèn dầu trường đoản cú phía mấy bên dân xa xa… vào đầu quý ông ngổn ngang câu hỏi, tại sao cô nàng lại nhẩy xuống xe, cùng cô ấy nhẩy xuống từ bao giờ ???

Bạn đang xem: Chuyện ma có thật việt nam có nhiều người nước ngoài biết đến

Trong mẫu bối cảnh miền bắc đang thi công CNXH cùng lại vào giai đoạn gay cấn của những ngày cuộc chiến tranh phá hoại, cái áo ấm là 1 trong những tài sản ko nhỏ. Dù chưa chắc chắn là có tìm lại được cô bé không, nhưng chàng trai ngay sáng hôm sau đã đánh đấm xe tới địa chỉ cửa hàng ..*. Phố quan Thánh. Sau tiếng điện thoại tư vấn cửa là một trong những người bọn ông có vóc dáng ưu phiền xuất hiện. Tòa nhà văng tanh vì chắc rằng cả mái ấm gia đình đã đi sơ tán chỉ một mình ông làm việc lại chăm chút nhà cửa.Thưa bác, đây liệu có phải là nhà ..*. Không ạ?
Đúng rồi ! Tôi là bố ..*. đây !Bác mang đến cháu gặp ..*. được không ạ ?
Được rồi, mời anh vào đây!Bước vào vào nhà, đàn ông trai như muồn xẻ ngửa, trên bàn thờ cúng ngay trước phương diện là tấm hình cô nàng ấy, vẫn khuôn phương diện ấy, làn tóc ấy, vẫn niềm vui ấy… tuy thế khói nhang đã có tác dụng hoen ố một góc size kính của bức hình. Nam nhi trai đứng như trời trồng, rồi bất ngờ ngồi phịch xuống dòng ghế băng đẻ giáp tường ngay gần cửa.Sau một hồi trấn tĩnh, đấng mày râu trai thuật lại câu chuyện hôm qua. Nét phương diện người bọn ông trầm hẳn xuống, ông chậm chạp dãi kể : Em..*. Nó khuất vì tai nạn ngoài ý muốn xe khách ở vị trí đường cơ mà anh kể gặp mặt em nó tối hôm qua ấy từ thời điểm cách đó đã rộng 2 năm, vào một trong những buổi chiều hè khi nó lên sơn Tây thăm bà con. Trường đoản cú đó đến thời điểm này thỉnh phảng phất lại có bằng hữu nó qua thắp cho nó nén nhang, nên thuở đầu tôi cũng tưởng anh là một trong người chúng ta của em nó, còn sự thể như vậy này thì…Chàng trai tiến tới bàn thờ, thắp cho cô bé 3 nén nhang rồi vội vã ra về !:Mat
Cuoi (42):Câu chuyện với nam nhi trai như một lưu niệm ghê rợn kỷ niệm suốt đời . Không biết chàng trai ấy bao gồm biết tiếp một cụ thể quan trọng tiếp theo không mà cũng không hề thua kém phần ghê rợn hơn !Đó là vào tháng 4 năm sau, khi ra thăm tuyển mộ cô gái, mái ấm gia đình cô sẽ thấy một tấm áo chấn thủ đã biết thành mưa nắng làm rách rưới nát nằm ngập dưới gốc cây Dao trên chiêu mộ cô !!!Nhà Bà tôi ngơi nghỉ phố Nguyễn Biểu, nên mẩu truyện này được các cô, cậu đơn vị tôi kể mang lại từ hồi còn khôn xiết nhỏ, do tại đó câu chuyện này một thời làm mọi người đồn đại mãi. Hôm trước, tôi sực lưu giữ ra và chạm chán một cô của tôi, yêu ước cô nói thật chi tiết để lưu lại cho các bạn đọc ở đây như một trong các nhưng mẩu truyện ly kỳ mà tôi đã từng có lần được nghe với cùng phân tách sẻ

Hôm nay mình sẽ kể mang đến các bạn nghe những chuyện ma xảy ra vào chính ngôi nhà cũ của mình cách đây gần 30 năm ở ấp Long Hải, xã Trường Tây, thị xã Hòa Thành, tỉnh Tây Ninh.


Khu vực mình ở lúc đó dân cư rất thưa thớt, cách hai cha trăm mét mới có một cái nhà, đất đai chủ yếu là vườn tạp lại chưa có điện nên lúc đêm đến rất tối tăm, vắng vẻ. Tía mẹ mình mua lại ngôi nhà này khi mình chưa ra đời và nó đã trải qua nhiều đời chủ rồi. Đó là một ngôi nhà nhỏ mái tôn, vách ván, bao phủ là vườn tiêu và dừa.

Xem thêm: Cách gộp các file pdf thành 1 file, ghép file pdf

Gia đình mình ở đây yên ổn cả chục năm, đến lúc mình 10 tuổi thì xảy ra những chuyện lạ. Đó là cứ mỗi tối khoảng 7,8 giờ là lại nghe những tiếng rầm rầm như có người đi trên mái nhà nhưng khi chạy ra rọi đèn pin lên lại không thấy gì, mọi chuyện cứ diễn ra như vậy hoài nên gia đình mình cũng không quan lại tâm nữa.
*

Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Hồi đó chưa có giếng khoan mà mọi người xài giếng đào con quay từ gàu lên và nhà mình cũng vậy. Đêm đêm nhà mình đã ngủ thì xuất xắc giật mình bởi tiếng tảo nước cót két, lúc ra xem lại không thấy ai riết rồi cũng quen, nó con quay kệ nó, mình cứ ngủ.
Hồi đó nhà mình mới sở hữu được cái máy thu băng nên quý lắm, khi nghe hoàn thành là đậy lại cẩn thận bằng một tấm vải. Nhưng sau một đêm ngủ dậy là tấm vải ấy lại nằm vắt lên nhà cầu ở phía sau nhà, liên tục mấy ngày như thế. Mẹ mình nghi nhỏ mèo tha bậy nên bắt nhốt bé mèo lại nhưng sáng hôm sau tấm vải lại ra nhà cầu.
Đỉnh điểm là đêm hôm đó trăng rất sáng, chị mình mắc tiểu nên ra sau vườn, sẽ trút bầu tâm sự thì nghe tiếng xào xào trên đầu rồi một tiếng phịch như có người từ trên cây dừa nhảy xuống tức thì sau lưng, cù lại nhìn thì không thấy gì cả, chị mình hoảng hồn kéo quần lên chạy vào, nước tiểu vươn vải khắp nhà. Tối đó chị mình không ngủ được vì sợ hãi mà cứ nghe tiếng gõ cộc cộc và tiếng thầm thì bên ngoài vách buồng.
Gia đình mình thấy nó ngày càng làm quá nên cài đặt một cặp ngỗng về nuôi, chỉ vài ngày sau là không còn bất cứ một hiện tượng lạ nào xảy ra nữa. Mẹ mình kể rằng lúc mới cài nhà thì nhì chị mình ngủ cứ bị bóng đè nên có mời thầy bùa về trấn yểm để được bình an, mỗi tháng đều cúng gạo muối, sau vài năm thì ông thầy mất, hàng chục năm cúng như vậy thấy không có gì nữa nên nghỉ cúng.
Có lẽ những âm binh ấy không được thầy thu về, lại không được cúng kiếng nên nổi lên quậy phá nhưng họ là những vong hiền và yếu nên khi nhà mình nuôi ngỗng họ đã bỏ đi nơi khác , chứ gặp vong quỷ thì nó đã bẻ cổ cặp ngỗng luôn rồi. Giờ nhà mình đã chuyển qua phần đất khác, mảnh đất ấy đã bán cho người ta xây trụ phát sóng Vinaphone. Không biết có vong nào trở lại nơi đó không nhưng mình nghe dì hàng xóm có nhà kế mảnh đất ấy nói khi ngủ cứ bị bóng đè hoài.